Nhưng y còn chưa kịp hành động thì Luya đã ra tay trước một bước, đập báng súng cho Hope ngã gục dưới đất theo sự chỉ ý của Eno.
Eno rất hài lòng với khả năng hiểu ý của cận vệ nhà mình, thong thả bước đến trước mặt Hope, dùng giày quân đội nâng mặt gã lên, nghiêm túc nói: "Ông chỉ là phó đoàn trưởng, còn ta mới là chính thức."
Mặc dù chỉ là đoàn trưởng trên danh nghĩa, thực tế chỉ là linh vật nhưng không sao, nơi này cách xa hoàng đế, ai quản được?
Hơn nữa, nếu để Hope tiếp tục làm loạn, tất cả bọn họ đều sẽ xong đời.
Nhưng dù sao Hope cũng là người được sủng ái bên cạnh hoàng đế, bề ngoài cung kính với Eno nhưng trong lòng thực ra không coi trọng vị hoàng tử không được sủng ái này.
Lúc này bị đè trên đất, trong lòng gã càng thấy nhục nhã, ngay cả sự cung kính bề ngoài cũng không duy trì nữa, uy hϊếp nói: "Điện hạ, ngài không sợ bệ hạ biết được sẽ..."
Eno căn bản không cho gã cơ hội nói tiếp, trực tiếp ngắt lời: "Ngài Hope, rõ ràng biết có người ở chủ tinh tiết lộ hành tung của chúng ta, còn cố chấp muốn rút về chủ tinh, ta nghi ngờ ông cấu kết với quân địch, muốn ám sát thành viên hoàng gia."
"Tôi..." Hope lập tức ngây người, gã không biết gì hết, sao tiểu hoàng tử lại vu oan cho gã thế?
Nhưng Eno không cho gã cơ hội mở miệng nữa, lấy gã ra làm gà chọc khỉ, răn đe những thành viên khác của đoàn đại biểu, sau đó bảo người bịt miệng gã lại rồi đưa đi.
Xử lý xong những chuyện này, cậu phủi phủi vạt áo rồi quay người hỏi: "Đã liên lạc được với tiền tuyến chưa?"
Phòng chỉ huy liên lạc trở nên im lặng, không ai dám lên tiếng.
Eno ngạc nhiên ngẩng đầu lên thì thấy trên màn hình trung tâm của phòng chỉ huy đang hiển thị hình ảnh kết nối với sở chỉ huy tiền tuyến. Mà trong hình ảnh, mấy vị tướng lĩnh, đại tá đứng trước màn hình, cũng không biết đã nhìn cậu bao lâu rồi.
Eno: "..."
Thật... rất ngại, bình thường ra cậu rất ngoan ngoãn và hiền lành.
Không khí im lặng hai giây, hai giây sau, Eno nghe thấy một người trong số họ, một thiếu tướng nói: "Mời các vị cố gắng thêm một chút, viện quân sẽ đến ngay thôi."
Giọng nói của hắn bình tĩnh, có phần lạnh nhạt xa cách nhưng rất dễ nghe, giống như tiếng va chạm của kim loại.
Eno nhận ra hắn rồi, là Việt Sạn.
Giọng nói có hơi khác với trong mơ nhưng lại có một cảm giác quen thuộc ngoài ý muốn.
Mặc dù Việt Sạn nói viện quân sẽ đến ngay nhưng dù nhanh đến mấy cũng cần thời gian.
Còn về phía Eno, do tàu địch quá đông, hỏa lực quá mạnh, vừa đánh vừa chạy kiên trì hơn hai tiếng đồng hồ, cuối cùng họ vẫn không thể chống đỡ được nữa, buộc phải hạ cánh xuống một hành tinh khai khoáng bị bỏ hoang, tiến hành chiến đấu cơ giáp với quân địch ở gần mặt đất.
Eno từ nhỏ sức khỏe đã yếu, không thể điều khiển cơ giáp. Khi hai bên giao chiến ngoài không gian, cậu còn có thể ngồi trên tàu chiến, đợi đến khi giao chiến gần mặt đất, cậu mới trở nên có chút chật vật.