Cậu Mang Thai Cá Con Của Thiếu Tướng

Chương 7

Luya cũng thấy vô lý, bất đắc dĩ nói: "Có phái nhưng Hope tiên sinh là người bên cạnh bệ hạ, cũng là người phụ trách thực tế của đoàn đại biểu, quyền lực lớn hơn một chút, mọi việc lớn nhỏ của đoàn đại biểu đều phải nghe theo sự chỉ huy của gã."

Eno: "..."

Hiểu rồi, giống như thái giám tiếp thân của hoàng đế thời xưa, rõ ràng không đánh trận bao giờ nhưng lại đại diện cho mặt mũi của hoàng đế, quyền lực còn lớn hơn cả người trong quân đội.

Bây giờ cậu hiểu tại sao Việt Sạn lại ghét hoàng đế phái đoàn đại biểu ra tiền tuyến, không chỉ cản trở còn xen vào cả việc quân.

"Ngoài ra, ngài Hope đã quyết định quay về, hương chủ tinh cầu cứu." Luya lại báo cáo, lần này giọng nói nhỏ hơn một chút.

Trở về chủ tinh sao?

Vừa rời khỏi chủ tinh sau sáu tiếng đã bị tấn công, tại sao hành trình lại bị lộ? Hơn nữa, hạm đội không rõ danh tính này từ đâu xuất hiện?

Đừng nói là quân đội Liên Bang, hiện tại quân đội Liên Bang đang bị Việt Sạn chặn ở vành đai Tinh hệ Thứ Tám sát với tiểu hành tinh.

Chuyện rất rõ ràng, hoặc là giặc ở trong nhà, hoặc là Việt Sạn giống như trong sách, đã phản quốc.

Eno cảm thấy khả năng sau không lớn.

Thứ nhất, chuyện trong sách vẫn chưa được xác minh; thứ hai, Việt Sạn không có động cơ này. Kể cả trong sách, Việt Sạn cũng là bị "cậu" ép mấy năm sau mới... khụ khụ.

Suy nghĩ một chút, Eno đã có quyết định, trực tiếp ra lệnh cho Luya: "Đưa người của chúng ta đi trói Hope lại, sau đó tiếp quản hạm đội, đồng thời cầu cứu quân đồn tiền tuyến."

"Vâng!" Luya trả lời nhanh chóng, rõ ràng đã sớm muốn làm như vậy.

Trói Hope không khó, mặc dù hoàng đế đã phái quân đội hộ tống họ nhưng giống như Eno dự đoán, quân đội vệ binh cũng rất phiền khi Hope chỉ huy bừa bãi.

Thấy Hope bị người của tiểu hoàng tử trói, đội vệ binh không những không có ai phản đối mà đội trưởng La Nguyên Kiệt còn rất biết điều quay sang báo cáo tình hình với tiểu hoàng tử, đồng thời đề nghị: "Điện hạ, tôi thấy chúng ta vẫn nên cầu cứu quân đồn ở tiền tuyến, bên chủ tinh có khả năng có nội gián."

"Ừ." Eno gật đầu.

Xem ra vị đội trưởng này cũng nghĩ giống cậu và Luya, vì vậy yên tâm nói: "Chuyện tác chiến, giao cho cậu và Luya toàn quyền phụ trách."

Nghe vậy, mắt La Nguyên Kiệt sáng lên, lập tức chào theo kiểu quân đội rồi nói: "Tuân lệnh!"

La Nguyên Kiệt thích kiểu cấp trên như vậy, không giống như Hope, không hiểu gì mà còn gây rối.

Hope bị trói ở một bên, thấy vậy tức đến mặt mày tái mét nhưng không dám nói gì với tiểu hoàng tử, chỉ giận dữ nói với La Nguyên Kiệt: "Thiếu tá La, anh làm vậy là trái lệnh, không coi trọng sự sắp xếp của bệ hạ! Tôi mới là người phụ trách chuyến đi này, là đoàn trưởng của đoàn đại biểu..."

La Nguyên Kiệt thực sự muốn trực tiếp đập cho gã một báng súng, mặc kệ gã có phải là cận thần bên cạnh hoàng đế hay không, y sắp nhịn đến giới hạn rồi.