Nguyệt Nha và Cố đại nhân sóng vai đứng trước giường, trợn mắt há mồm nhìn khay đan đặt đầu giường.
Khối thịt đỏ ngày hôm qua vẫn to chừng nắm đấm, qua một đêm bỗng dài ra một thước, một đầu tròn một đầu nhọn, màu đỏ hồng cũng chuyển nhạt, trông như một con sâu lớn mũm mĩm. Cái khay đựng kim chỉ nho nhỏ đã không chứa nổi nó, cái đuôi nhọn duỗi ra mép, mềm mại gác lên một góc chăn bông.
Cuối cùng, vẫn là Nguyệt Nha lắp bắp mở miệng trước: “Sao, sao trở thành như vậy ?”
Cố đại nhân bưng khay đan lên ước lượng: “So với ngày hôm qua nặng hơn không ít, ít nhất tăng một cân.”
Ngày hôm qua nó là khối thịt to chừng quả tim, tuy trông quái dị, nhưng không đáng sợ. Bây giờ biến thành một con sâu lớn mềm rung rung, có hơi đáng sợ rồi. Cố đại nhân đón ánh nắng nơi cửa sổ nâng khay lên, hai người chụm đầu quan sát con sâu to, chỉ thấy trong cơ thể nó ẩn ẩn hiện ra một sợi chỉ trắng, từ đầu kéo dài đến cuối, không biết là vật gì.
Nguyệt Nha cố lấy can đảm vươn tay, nhẹ sờ nó, sờ xong nói cho Cố đại nhân: “Còn rất nhẵn.”
Cố đại nhân thu hồi khay, cúi đầu ngửi ngửi, nhe răng trợn mắt nhìn Nguyệt Nha, gã nhăn nhó nói: “Không dễ ngửi.”
Nguyệt Nha cũng cúi người ngửi, hít một hơi dài, cô thẳng người: “Đúng là không dễ ngửi, có chút ngọt lại có chút tanh.”
Cố đại nhân hỏi Nguyệt Nha: “Trên người hắn vốn có mùi này sao?”
Nguyệt Nha lập tức lắc đầu: “Không đúng không đúng, anh ấy vốn không có mùi gì cả.”
Sau đó hai người cùng thở dài một tiếng.
Hình tượng mới của Vô Tâm tuy không dễ nhìn lắm, nhưng Nguyệt Nha và Cố đại nhân đều là người từng trải, thành thử cũng không ngạc nhiên cho lắm. Nguyệt Nha theo thường lệ dọn phòng nấu nước làm cơm, Cố đại nhân rửa mặt mặc quần áo xong , phụng mệnh Nguyệt Nha, dời Vô Tâm từ trong khay đến một giỏ trúc lớn.
Đặt Vô Tâm xong, Cố đại nhân cúi đầu quan sát nó nửa ngày càng nhìn càng giống sâu, cuối cùng cảm thấy cả người khó chịu kèm buồn nôn. Nhẹ nhàng nhấc rổ đặt lên giường đất, gã kéo chăn bông của mình tới. Chăn bông qua một đêm được tẩm rắm thúi và chân thối của gã, độ ấm hòa cùng mùi đều đủ cả. Cố đại nhân dùng chăn bông phủ kín rổ, chính là mắt không thấy lòng không phiền.
Đến chiều, Cố đại nhân vào phòng Nguyệt Nha. Con người đều có lòng yêu cái đẹp, phòng Nguyệt Nha sạch sẽ, Nguyệt Nha cũng ăn mặc gọn gàng; Cố đại nhân ngồi ở đầu giường Nguyệt Nha, trong lòng rất chi là khoan khoái.
Nguyệt Nha cũng xách cái rổ qua, trên rổ đắp một cái áo gối, đặt ở đầu giường gần lò sưởi. Nguyệt Nha vừa thêu thùa, vừa chốc chốc liếc nhìn rổ, hy vọng có thể thấy một chút động tĩnh. Nhưng mà chú sâu kia dương dương tự đắc nằm im lìm trong rổ, không hề nhúc nhích.
Thêu thùa hồi lâu, Nguyệt Nha buông kim duỗi lưng, ngẩng đầu gọi: “Cố đại nhân, anh nói…”
Cố đại nhân đang ngẩn người, bất ngờ bị gọi bỗng giật mình. Nguyệt Nha không nghĩ tới mình sẽ dọa gã, nhất thời cũng ngậm miệng. Hai bên im lặng chốc lát, Cố đại nhân bỗng cười khổ, hỏi: “Cô vừa rồi gọi tôi là gì?”
Nguyệt Nha khó hiểu nhìn gã: “Tôi gọi anh là Cố đại nhân a!”
Cố đại nhân quay đầu nhìn cửa sổ: “Không binh không mã, chẳng súng chẳng tiền, tôi mà đại nhân cái quái gì!”
Nguyệt Nha chớp chớp mắt, chưa hiểu: “Gọi quen rồi, nếu anh không thích, sau này tôi sửa là được. Anh nói anh muốn tôi gọi anh là gì?”
Cố đại nhân biết Nguyệt Nha thuộc tầng lớp không cao, nhưng bên cạnh không người thân nên xem cô như người nhà, thầm nhủ trong lòng thế, bèn nói với cô: “Nguyệt Nha, cô có biết tôi ban đầu là dạng gì không?”
Nguyệt Nha lại cầm kim lên: “Biết, anh lúc trước rất uy phong, tôi thấy anh cũng không dám ngẩng đầu nói chuyện.”
Cố đại nhân gật gật đầu, đoạn nhíu mày: “Cô buông kim xuống đi, may đế giày gấp làm gì? Yên ổn nghe tôi nói chút!”
Nguyệt Nha nở nụ cười, không chấp nhặt với gã: “Được, được, anh nói đi, tôi nghe đây.”
Cố đại nhân mặt không chút thay đổi nhìn cô, đồng thời nói: “Nguyệt Nha, tôi không thể tiếp tục trốn ở đây mãi được, tôi muốn ra ngoài giành chính quyền!”
Nguyệt Nha nhất thời căng thẳng: “Giành chính quyền? Anh đơn thương độc mã muốn đánh ai? Chưa yên ổn được vài ngày, anh lại muốn đi gây sóng gió?”
Cố đại nhân khoát tay chặn lại: “Bớt ngực to não phẳng đi, tôi xem cô như em gái ruột, mới nói với cô lời trong lòng! Ai nói giành chính quyền là phải động đao động thương? Cô tưởng ngoài tên nhóc Trương và Đinh Đầu To ra tôi không biết nhân vật cao cấp hơn sao? Tôi nói cho cô biết, thầy bói nói tôi là Vũ Khúc Tinh hạ phàm, đời này tất làm nên nghiệp lớn, tôi cứ chui rúc trong đạo quan này, làm nghiệp lớn kiểu gì?”
Nguyệt Nha nghe gã khoác lác, cảm thấy rất có lý: “Vậy anh nói anh muốn làm gì?”
Cố đại nhân liếʍ liếʍ bờ môi khô nứt, nghiêm túc nói: “Tôi dự định đi Thiên Tân một chuyến, cô cũng đi theo đi. Vừa vặn sư phụ chưa biến lớn, còn có thể tiết kiệm vé xe lửa. Thiên Tân là thành phố lớn, cô từng đến chưa?”
Nguyệt Nha lắc lắc đầu: “Chưa, ngay cả huyện Trường An cũng là lần đầu đến.”
Cố đại nhân nghênh ngang đắc chí ngẩng đầu, nhìn trời xanh mây trắng ngoài cửa sổ: “Tôi vốn muốn triệu tập các anh em, một lần nữa giành lại huyện Văn; nhưng qua mấy tháng cân nhắc, tôi phát hiện cho dù triệu tập được đội ngũ, tôi cũng không phải là đối thủ của Đinh Đầu To, hơn nữa trong Huyện Văn còn có một ả yêu quái, bảo tôi đi cũng chả dám. Cho nên tôi tính đến Thiên Tân thử vận may, cùng lắm thì trở về tay không, nhiều lắm thì mất chút lộ phí, cũng không đáng kể.”
Nguyệt Nha đối với tiền đồ của Cố đại nhân không hề tin tưởng, nhưng sực nhớ tới một chuyện khác: “Nếu chúng ta đi xa, liệu yêu ma quỷ quái có đuổi theo được không?”
Cố đại nhân gãi gãi đầu: “Chắc là không!”
Nguyệt Nha liếc nhìn cái rổ: “Cũng không biết Vô Tâm có chịu đi hay không, vả lại cho dù bớt vé xe lửa của ảnh, hai ta cũng đâu có lộ phí! Hiện tại ăn dùng đều là của người trong đạo quan đưa đấy!”
Cố đại nhân không dám nhìn rổ, trực tiếp vung tay lên: “Mặc xác hắn có chịu hay không, dù sao hắn hiện tại cũng đâu có nói không chịu! Về phần lộ phí, buổi chiều tôi sẽ đi tìm Xuất Trần Tử, xem thử có thể mượn y ít tiền hay không. Tóm lại chúng ta phải hành động nhanh, bằng không thời gian càng kéo dài, ai biết sư phụ sẽ biến thành cái dạng gì? Ngộ nhỡ qua hai ngày con sâu biến lớn bằng nửa người, chúng ta làm sao đem lên xe lửa?”
Nguyệt Nha trẻ tuổi, tính tò mò lại mạnh, theo ý của cô, cũng muốn đến Thiên Tân mở mang tầm mắt —— đương nhiên, đi cũng được, không đi cũng được. Mà Cố đại nhân thấy cô cũng không phản đối, ngay sau khi dùng xong cơm trưa, thật sự đi tìm Xuất Trần Tử.
Cố đại nhân ra ngoài chỉ hơn một giờ là cầm hơn hai trăm đồng trở về. Mặt hớn hở vào phòng Nguyệt Nha, gã dốc lòng mà ca ngợi Xuất Trần Tử một phen: “Lão đạo sĩ kia đúng thật trượng nghĩa, nói mượn tiền là cho mượn, còn không cần trả lại. Tôi đã sớm thấy y không phải người phàm, dáng người gì đâu mà cao to, tóc lại dài, khí chất thế kia, dáng vẻ kia, đáng tiếc xuất gia làm đạo sĩ, bằng không cũng phải làm quan lớn rồi!”
Nguyệt Nha nhìn gã liến thoắng, tinh thần cũng không khỏi tỉnh táo: “Y có hỏi tới Vô Tâm không?”
Cố đại nhân cao giọng đáp: “Có, tôi nói tôi không biết.”
Nguyệt Nha có phần kích động, nâng tay sờ sờ búi tóc tròn sau đầu, có chút xấu hổ khó nói: “Vậy chúng ta đi Thiên Tân thật sao? Anh đến Thiên Tân nhờ vả ai vậy?”
Cố đại nhân qua loa vung tay: “Cô đừng quan tâm, tôi cũng không phải thằng ngốc, trong lòng có thể không tính toán sao?”
Đến tối, Nguyệt Nha nâng Vô Tâm ra, đặt vào một chậu canh rau ấm áp. Trong canh không bỏ dầu, ngâm đến khi canh lạnh, cô vớt Vô Tâm ra lau khô, sau đó nói với Cố đại nhân: “Nếu anh sợ, thì để trong phòng tôi đi. Tôi trông cả một ngày, giờ quen rồi.”
Cố đại nhân do dự, trong lòng muốn đồng ý, nhưng nếu đồng ý, xem như làm trái với giao hẹn của gã và Vô Tâm. Đưa tay nhấc rổ lên, gã nhất quyết nói: “Không cần, tôi cũng nhìn quen rồi. Vả lại ai biết sáng mai cậu ta lại biến thành dạng gì? Dễ nhìn còn đỡ, nếu còn xấu hơn con giòi… Quên đi quên đi, vẫn là tôi bưng nó đi thôi! Biết đâu sáng mai tôi được thấy đầu tiên.”
Bởi vì đã quyết định ngày mai sẽ xuống núi đến huyện Trường An bắt xe lửa, cho nên trời vừa tối Nguyệt Nha đã lên giường, muốn ngủ sớm dậy sớm, nhưng lại trằn trọc ngủ không yên. Cố đại nhân nằm trong ổ chăn thối suy tư tình hình của thiên hạ, cũng lăn lộn mất ngủ. Hai người đều mãi đến khuya mới ngủ, như thể vừa nhắm mắt trời đã sáng vậy.
Cố đại nhân trong lòng chứa đại sự, nằm không yên, vừa thấy cửa sổ sáng lên là ngồi dậy nhìn cái rổ trước. Trên rổ vẫn đắp một cái áo gối, Cố đại nhân duỗi tay nắm một góc áo gối, trong l*иg ngực nhảy bang bang, không biết tiếp theo đây gã sẽ nhìn thấy cái gì.
Cắn răng dằn lòng, gã xốc mạnh áo gối lên. Cúi đầu vừa nhìn vào trong, gã trợn tròn mắt, bỗng thấy rất mắc ói.
Con sâu trong rổ lại dài hơn ít nhất nửa thước, không còn cái đuôi nhọn mà từ đầu tới đuôi vừa to vừa béo còn trong trong như nước, hơn nữa không còn trơn tuột như hôm qua, trên lớp da trắng nộn lồi lõm, chỗ lõm mọc ra lông trắng nhọn, thoạt nhìn y chang một con sâu róm bị trụi lông!
Cố đại nhân hiểu ra nỗi lo của Vô Tâm, cũng công nhận lúc này Vô Tâm quả đúng là không được dễ nhìn cho lắm. Duỗi tay thử xem độ cứng của lông, thấy cũng không đâm tay, bèn kéo một tấm drap trải giường dơ dáy qua, trợn mắt nhăn mũi cuốn Vô Tâm lại thành một cục như cái bánh cuốn.
Cố đại nhân không cho Nguyệt Nha thấy Vô Tâm, chỉ nói “Lớn rất nhanh, bề ngoài thì vẫn giống như hôm qua.”
Nguyệt Nha chải đầu gọn gàng, ăn mặc chỉn chu. Đón lấy “bánh cuốn khăn trải giường” mà Cố đại nhân đưa tới, khoác trên lưng bọc đồ nhỏ, chần chờ hỏi Cố đại nhân: “Đi thật à?”
Cố đại nhân hăm hở hất đầu: “Đi!”