Trong phòng Nguyệt Nha thơm tho sạch sẽ, vì thế hai người một bàn tay cùng chuyển đến phòng cô. Nguyệt Nha luống cuống tay chân gấp chăn bông đặt trên bàn thấp, mà tay của Vô Tâm đặt trên vai cô. Dưới bờ vai là cúc áo, một ngón tay nóng lòng muốn chui vô vạt áo, bởi vì bên trong ấm hơn, hơn nữa có hai cái bánh bao lớn thơm ngào ngạt.
Cố đại nhân mang giày vào, trong tay đổi một cây chày cán bột, sẵn sàng bất cứ lúc nào đánh đến vai Nguyệt Nha: “Tôi nói này, cô xác định đây là tay của sư phụ?”
Nguyệt Nha bận bịu đến tóc tai rũ rượi, vừa đáp: “Ảnh từ đầu đến chân đều cho tôi xem tám trăm lần, tôi có thể không biết tay của chồng mình như nào ư?”
Nói đoạn, cô thở dài thườn thượt. Mà Vô Tâm dùng ngón út móc lấy cổ áo Nguyệt Nha, ngón trỏ cùng ngón cái búng về phía Cố đại nhân.
Cố đại nhân không tự chủ cũng thở dài: “Chuyện này sao lần sau ghê hơn lần trước vậy? Lần trước chỉ thiếu nửa cái đầu, lần này ấy mà tốt, chỉ còn chừa một cái tay phải!”
Nguyệt Nha cùng Cố đại nhân ngồi xếp bằng trên giường, bàn tay kia được đặt trên bàn. Nguyệt Nha vén tóc ra sau búi lên, trong lòng cũng không rõ là cảm xúc gì. Nếu Vô Tâm cụt tay cụt chân trở về, cô chắc chắn sẽ lại đau lòng khóc lóc; nhưng mà đối diện với một bàn tay trên bàn, cô cứ cảm thấy mình chưa tỉnh ngủ.
Cố đại nhân cũng có cảm giác mộng du, ngồi xếp bằng lên lò sưởi đầu giường của Nguyệt Nha, gã đến cả tất cũng chưa mang, đầu ngón chân theo bản năng nhích tới nhích lui. Mà tay Vô Tâm nằm trên bàn, ngón trỏ ngón giữa luân phiên gõ mặt bàn, cảm giác ánh mắt hai người đều bắn về phía hắn, hắn mới di động ngón tay, bắt đầu viết lên mặt bàn. Nguyệt Nha lúc còn rất nhỏ từng đi theo cậu cô học chút văn hóa, miễn cưỡng có thể nhận được vài chữ, mà còn chữ được chữ không. Cho nên Vô Tâm trực tiếp viết cho Cố đại nhân xem, nơi cổ tay bị đứt lộ ra mảnh xương trắng hếu, đồng thời rơi vào trong mắt Cố đại nhân. Cố đại nhân ngu người nhòm một lát, bỗng quay đầu hắt xì thật to; Nguyệt Nha trái lại dần dần bình tĩnh, cách cái bàn duỗi tay vỗ gã: “Ngươi đừng thất thần nữa, xem anh ấy viết gì kìa!”
Vô Tâm ở trên bàn thao thao bất tuyệt, cuối cùng đưa ra yêu cầu, bảo Cố đại nhân lén chôn hắn xuống đất.
Nguyệt Nha đã hoàn toàn nhận rõ sự thật, nghĩ đến Vô Tâm bị xả súng hàng loạt, mỗi viên đạn một cái lỗ máu, cô đau lòng nước mắt giàn giụa. Nghe Cố đại nhân thuật lại lời Vô Tâm, cô cầm khăn tay lau nước mũi, bấy giờ mới khàn khàn phản đối: “Không được! Hai gian phòng ở còn không đủ cho anh phát triển? Cần gì phải chui xuống đất? Mùa đông lạnh lẽo, đất còn đông cứng, anh muốn bị chôn sống để mà chết à?”
Cố đại nhân mặt ủ mày chau cũng đồng ý kiến: “Sư phụ, chả giấu gì ngươi, hiện tại bộ dáng này của ngươi, dễ nhìn hơn lần trước ấy. Nguyệt Nha không sợ, ta lại càng không sợ. Chỉ cần ngươi đừng chạy đầy đất như chuột, ở trong phòng tĩnh dưỡng, ta cũng không phản đối.”
Vô Tâm chờ hai người nói xong, tiếp tục viết, biểu thị mình bây giờ là một bàn tay, hai ngày nữa không chừng phát triển thành bộ dạng gì.
Nguyệt Nha không muốn đôi co với hắn, hai mắt đẫm lệ trực tiếp nói: “Ngoài phòng là đám đàn ông các anh làm chủ, còn trong phòng là đàn bà con gái chúng tôi. Hôm nay tôi làm chủ, cái khay đan của tôi đâu?”
Không đợi người trả lời, Nguyệt Nha tự mình đến góc giường, bưng giỏ kim chỉ ra. Kim chỉ bị đổ ra, cô lại lót một lớp áo gối vào: “Sau này anh ngủ ở đây, đợi lớn hơn chút nữa, em đổi cái rổ cho anh.”
Vô Tâm im lặng một lát, lại viết, muốn ở trong phòng Cố đại nhân. Hắn rất rõ quá trình trưởng thành của mình, thành thử cũng không muốn cho Nguyệt Nha tận mắt thấy. Nguyệt Nha có thể tiếp thu mình đến trình độ như vậy, đã xem như là cô gái hiếm thấy rồi, hắn nghĩ mọi việc đều có mức độ thôi, không thể bởi vì Nguyệt Nha không sợ, mà hắn cứ dọa cô ấy mãi được. Ngộ nhỡ ngày nào đó Nguyệt Nha hất tay bỏ mặc, hắn chỉ có thể trơ mắt nhìn.
Nguyệt Nha không quan tâm hắn ở đâu, chỉ là kiên quyết không chịu chôn hắn xuống đất. Cố đại nhân ngoáy lỗ tai: “Ở trong phòng ta… được thì cũng được thôi, cơ mà ngươi phải an phận chút, ta tỉnh ngươi tỉnh, ta ngủ ngươi ngủ, hơn nữa không được bò lung tung trên giường.”
Thỏa thuận xong, gió êm sóng lặng. Nguyệt Nha đi nấu nước rửa mặt, sau vắt khăn mặt lau tay Vô Tâm. Đang lau Cố đại nhân sấn tới, rất chi là ngạc nhiên dùng ngón tay chọc chọc đoạn cổ tay đứt. Nguyệt Nha tức khắc quay người ngăn gã ra, sừng sộ nói: “Đừng có chọc ảnh!”
Cố đại nhân vòng đến trước mặt cô, rất nghiêm túc nói cho cô biết: “Cô xem bên trong cổ tay hắn kìa, hình như lạ lắm?”
Nguyệt Nha nhìn nhìn miệng vết thương nơi cổ tay, phát hiện xương cốt tuy rằng vẫn trắng như tuyết, mớ thịt hồng lại như kết một lớp màng mỏng bên ngoài, sờ nhẹ bàn tay, bàn tay hình như cũng dày lên.
“Có thể là bắt đầu mọc thịt ra đó!” Nguyệt Nha giương mắt nhìn Cố đại nhân: “Ngươi sờ xem, mu bàn tay đều phình ra .”
Cố đại nhân muốn nắm tay Vô Tâm, nhưng Vô Tâm men theo cánh tay Nguyệt Nha, thoăn thoắt bò trở về bả vai cô. Nguyệt Nha nâng tay vỗ về hắn, nghĩ bụng may mà mình không có nhà mẹ đẻ, bằng không con rể hình dáng này, nhà mẹ đẻ còn có thể cho mình và hắn sống chung sao?
Nguyệt Nha vốn không quan tâm Cố đại nhân, bởi vì Cố đại nhân là bùn loãng chả thể trát tường, cứ dọn phòng sạch sẽ cho gã xong, một ngày không để ý là lại dơ như cũ. Nhưng nếu Vô Tâm đã về, lại còn ở trong phòng Cố đại nhân, cô liền yên tâm, thảnh thơi đi làm ít việc. Đem cái khay đan chứa Vô Tâm đặt lên giường Cố đại nhân, cô vừa quét dọn vừa lầu bầu: “Anh sẽ phát triển như thế nào nhỉ? Mọc tay trước hay mọc người trước?”
Vô Tâm cảm thấy việc này một lời khó nói hết, muốn viết cũng là ngàn lời vạn chữ, hơn nữa chưa chắc có thể viết rõ, đành nằm trong khay đan không đáp. Cố đại nhân bưng một chén mì nóng lên giường, húp xì xoạt toát mồ hôi đầy đầu; thế là Nguyệt Nha xách cây chổi rơm thẳng lưng lên, lại có vấn đề: “Anh không có miệng, ăn cơm kiểu gì đây?”
Vô Tâm leo khỏi khay, viết viết lên giường, Cố đại nhân nhìn một lèo, nhìn đến cuối cùng nói cho Nguyệt Nha: “Dùng nước ngâm hắn là được, trước khi hắn thành người không ăn được cơm.”
Nguyệt Nha ngẫm nghĩ: “Nước không cũng đói vậy, hầm chút canh được không?”
Vô Tâm viết ba chữ to trên giường: “Đừng cho muối!”
Cố đại nhân được Vô Tâm dặn dò, cũng không báo tin cho Xuất Trần Tử, sợ lão đạo hay tin chạy tới hàng yêu trừ ma, sẽ đem Vô Tâm ra băm vằm. Dù sao Thanh Vân quan sản nghiệp khổng lồ, chỉ cần trụ trì lên tiếng, những đạo sĩ còn lại cũng không để ý hai kẻ ăn không ngồi rồi là họ đây.
Đến chiều, Vô Tâm bảo Cố đại nhân đi tìm một cái vại lớn về. Cố đại nhân ngại trời lạnh, không chịu ra cửa; Nguyệt Nha cũng nói: “Trong vại vừa lạnh vừa cứng, sao thoải mái như trong khay được?” Nói đoạn cô lại tìm một cái áo gối phủ lên khay: “Để đắp thêm chăn cho anh.”
Vô Tâm chẳng còn cách nào, nhân lúc mình còn có thể hoạt động năm ngón tay, hắn bò lên người Nguyệt Nha, hết vuốt mặt lại vuốt tóc, thân thiết khó lường. Nguyệt Nha hiểu ý hắn, thừa dịp Cố đại nhân không chú ý, cô ôm Vô Tâm vào ngực.
Đêm xuống, Nguyệt Nha trở về phòng ngủ. Cố đại nhân lên giường, chốc sau ngáy như sấm. Khay đan được đặt đầu giường gần lò sưởi, Vô Tâm được áo gối phủ lên, trong bóng tối chỉ thấy dưới áo gối phập phồng, giống như một quả tim đang đập.
Cố đại nhân ngủ rất say, mơ về hai năm trước. Hai năm trước gã sát phạt chinh chiến, dưới núi Thủ Lợn đánh đâu thắng đó không gì cản nổi. Đánh thẳng tới trời sáng choang, gã choàng mở mắt tỉnh lại. Mắt nhìn hoàn cảnh đơn sơ bốn phía, gã trằn trọc trở mình, lòng ngập ảo não.
Chìa tay kéo cái khay nơi đầu giường tới, gã gối đầu lên cánh tay hỏi: “Sư phụ, dậy chưa?”
Dưới áo gối không hề động tĩnh, không phải tác phong làm việc của Vô Tâm. Cố đại nhân bỗng hoài nghi hắn nhân trời tối chuồn mất, vội xốc áo gối nhòm vào trong. Nhưng mà nhìn một cái, gã giật mình biến sắc, ngồi phắt dậy!
Thì ra bàn tay trong khay, đã không còn là bàn tay.
Nín thở run rẩy trong giây lát, Cố đại nhân lấy can đảm, kéo khay đan lại gần nhìn kỹ, chỉ thấy một cục thịt đỏ to chừng nắm đấm thình lình nhô lên, nhô căng đến mức da mu bàn tay rách ra. Xương ngón tay cũng lồ lộ ra, bị cục thịt đỏ kia chèn cho xiêu vẹo. Cục thịt màu đỏ hồng trong suốt, bề ngoài như căng một lớp màng mỏng. Cố đại nhân dè dặt chìa ngón tay chạm vào, mềm mềm, không có xúc cảm khác thường nào; cúi người ngửi, nghe mùi tanh ngọt mang máng, ngoài tanh ngọt ra, không có mùi gì khác.
Cố đại nhân cũng cho rằng Vô Tâm sẽ mọc cánh tay rồi mọc thân thể, tuyệt đối không nghĩ tới qua một đêm chẳng những không có cánh tay, thậm chí ngay cả bàn tay cũng mất. Bưng cái khay đan đến trước cửa sổ, dưới ánh mặt trời gã quan sát kỹ; phát hiện cục thịt đỏ hóa ra không giống thịt, càng giống một bào thai hơn, nhưng mà trong suốt lờ mờ.
Cố đại nhân không dám đυ.ng vào nó, sợ đυ.ng nó vỡ bèn nhẹ tay nhẹ chân đặt khay xuống, gã mặc quần áo mang giày bông, ngay cả nhà xí cũng không đi, chạy thẳng đến phòng Nguyệt Nha cách vách. Lẻn vào như tên trộm, gã nhỏ giọng nói: “Ghê lắm, sư phụ thực sự biến dạng !”
Nguyệt Nha hoảng sợ: “Biến dạng gì?”
Cố đại nhân chỉ ra cửa: “Tự cô đi xem thử!”
Nguyệt Nha thấy thứ trong khay, cũng ngây người. Cô không biết làm sao, Cố đại nhân cũng vậy. Chẳng còn cách nào, đành phải sinh hoạt như thường lệ. Một tô canh thịt để nguội vừa đủ, Nguyệt Nha thật cẩn thận muốn nâng Vô Tâm từ trong khay ra, kết quả vừa nâng lên, da và xương cốt rũ xuống toàn bộ, chỉ còn khối thịt lưu lại trên tay cô.
Bỏ khối thịt vào trong tô canh, Nguyệt Nha nhặt lên một ngón tay từ trong khay. Da trên ngón tay thoạt nhìn khô ráo rục ra, xương cốt cũng đặc biệt nhẹ, làm như bóp là vỡ. Nguyệt Nha nuốt nước miếng, sợ tim đập thình thịch.
“Anh…” cô quay sang cái tô, nhỏ giọng hỏi: “Anh là Vô Tâm sao?”
Khối thịt trong tô không hề phản ứng, dường như cũng chỉ là một khối thịt kỳ lạ mà thôi.
Trong một ngày, Vô Tâm không còn tiếp tục biến hóa. Đêm xuống, Nguyệt Nha muốn bưng khay vào trong phòng mình, nhưng Cố đại nhân có ý tốt, khăng khăng giữ khay lại.
Nguyệt Nha một đêm ngủ không yên, biết mình gả cho người không bình thường, nhưng bảo cô bỏ Vô Tâm đi tìm người khác, cô lại thật sự không bỏ được hắn. Hốt hoảng qua một đêm, sáng sớm hôm sau cô vừa xuống giường mở cửa phòng, thình lình thấy Cố đại nhân từ cách vách vọt ra, sợ hãi la lên với cô: “Xong rồi xong rồi, sư phụ biến thành sâu rồi!”