Pháp Sư Vô Tâm

Chương 35: Đến Thiên Tân

Xuất Trần Tử thân phận cao quý, không tự mình lộ diện mà lệnh cho đệ tử đánh một chiếc xe ngựa to đưa Nguyệt Nha và Cố đại nhân đến nhà ga huyện Trường An. Nguyệt Nha khoác bọc đồ nhỏ, trong tay ôm Vô Tâm, hơi nặng, có thể thấy được đêm qua Vô Tâm lại lớn thêm không ít. Hoảng sợ nhìn lén Cố đại nhân, trong lòng cô lo ngay ngáy. Đến huyện lị là đã rộng mở tầm mắt rồi, nhưng huyện lị cũng chẳng kém mấy với thị trấn, cô tuy lo cũng có giới hạn. Nhưng Thiên Tân Vệ thì lại khác, trong cảm nhận của cô, Thiên Tân Vệ gần như có thể so với nước ngoài. Đi theo một người không đàng hoàng như Cố đại nhân đến nước ngoài, rốt cuộc có ổn không đây?

Nguyệt Nha trái lo phải nghĩ còn chưa ra đáp án, xe ngựa đã đưa họ đến nhà ga.

Nhà ga huyện Trường An, trong ngoài chỉ có hai gian, lúc này trời đông giá rét lại không phải cận Tết nên vắng tanh, gần như không có khách. Từ sau khi rời khỏi Thanh Vân quan, Cố đại nhân cũng lo sợ bất an, sợ giữa đường bị quỷ đuổi theo. Bây giờ mua hai tấm vé ở nhà ga, gã ngứa ngáy khó chịu vừa đi tới đi lui vừa chờ tàu, sau đoán tảu hỏa sắp đến, gã vội dẫn Nguyệt Nha tiến vào sân ga.

Một chiếc tàu hỏa nhỏ ầm ầm lái tới, ngừng một phút tại huyện Trường An. Một phút sau đoàn tàu khởi động, trên sân ga vắng tanh, hoàn toàn không có người.

Bình thường Cố đại nhân thấy Nguyệt Nha rất đẹp, mặt mũi dáng người đẹp, làm chuyện khác không được nhưng làm vợ hiền dâu thảo thì cũng đủ. Nhưng giờ chen chúc ngồi trong toa xe, gã mới chợt phát hiện Nguyệt Nha quê mùa chả đú nổi với đời. Nguyệt Nha ngồi gần cửa sổ, như thể mới vừa bị cướp vậy, so vai rụt cổ, vẻ mặt mờ mịt mắt to mắt dẹt, rụt rè hết nhìn đông tới nhìn tây, trừ cái đó ra, hai kiện hành lý cũng bị cô ôm khư khư trước ngực, như thể sẵn sàng nhảy tàu chạy trốn bất cứ lúc nào vậy.

Cố đại nhân dùng cùi chỏ thọt cô, thấp giọng hỏi: “Té ra chưa đi xa bao giờ hả?”

Nguyệt Nha kinh ngạc quay đầu nhìn gã, giọng nhỏ như muỗi kêu: “Chưa.”

Cố đại nhân mắt nhìn phía trước hắng giọng: “Cô thả lỏng chút, ngồi xe lửa mà sợ cái gì?”

Nguyệt Nha đáp: “Ờ.”

Sau đó cô so vai rụt cổ như con khỉ, lại nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Từ huyện Trường An đến Thiên Tân Vệ, xe lửa đi bốn tiếng là đến. Ba tiếng trước Nguyệt Nha không dám lộn xộn, tiếng thứ tư cô dần dần linh hoạt, thấy gần đó có khách cầm bánh bao nguội ăn, bèn nói với Cố đại nhân: “Chúng ta đi vội quá, quên mang cả lương khô.”

Cố đại nhân ngồi ngay ngắn: “Cô ấy à, chỉ có biết ăn thôi!”

Nguyệt Nha thực kinh ngạc: “Ý, anh đổi tính à?”

Cố đại nhân cười nhạt: “Đổi tính cái gì, tôi cũng đâu có tham ăn!”

Nguyệt Nha lại “Ờ” một tiếng, không nói nữa, trong lòng cười thầm, nghĩ Cố đại nhân bắt đầu giả trang nhân vật lớn đây mà.

Khi xe lửa đến trạm, Nguyệt Nha như mộng du đi theo Cố đại nhân xuống xe lửa rời sân ga, nhìn chăm chăm lưng Cố đại nhân không dám chớp mắt, sợ lạc mất. Vừa ra khỏi nhà ga, cô nhất thời có chút hoa mắt —— đông người quá!

Khắp nơi đều là người, tiếng cười tiếng nói, vừa vặn hợp thành một tiếng người huyên náo, sôi sục như thể không có nơi nào thanh tĩnh vậy. Từ khi Nguyệt Nha xuống xe lửa, không biết sao, cổ họng vẫn thu nhỏ, đi theo sau vùng vẫy như thể sắp chết hỏi: “Cố đại nhân, chúng ta đang đi đâu vậy?”

Cố đại nhân không nghe rõ, nghiêng mặt hỏi: “Hử?”

Sau đó không đợi cô lặp lại, Cố đại nhân đón một chiếc xe kéo tay, không nói lời nào đẩy cô lên. Hai người ngồi sóng vai, phu xe nâng tay lái lên, Nguyệt Nha lắc lư rồi ngửa ra sau, sợ tới la to. Mà Cố đại nhân nói cho phu xe một địa danh, sau đó bất lực nói với Nguyệt Nha: “Kêu la cái gì, ngồi yên đi!”

Bánh xe kéo lăn trên đường, không xóc nảy chút nào, thoải mái hơn ngồi xe ngựa rất nhiều. Khi Nguyệt Nha bắt đầu ngồi thích thú được một lúc thì xe dừng trước cổng lớn một tòa nhà.

Cố đại nhân xuống xe trả tiền, nghênh ngang đi lên gõ cửa. Cổng lớn vừa gõ liền mở ra, Nguyệt Nha đứng một bên, chỉ nghe Cố đại nhân khẩu khí thật lớn, nghênh diện là đòi gặp lão gia nhà ngươi. Sau vài câu ba hoa, đối phương ấy thế mà mời gã vào thật. Nguyệt Nha được gã thu xếp vào phòng gác cổng, co rúm ngồi trên ghế cạnh bếp lò, cả một ngày chưa ăn cơm, cô đã đói meo. Hai tay ôm bọc khăn trải giường, cô gục đầu, bỗng có chút hối hận, nghĩ thầm nếu còn ở Thanh Vân quan, lúc này đã lên giường ấm ngủ rồi.

Trong phòng gác cổng không có người, cô ngồi hồi lâu, sưởi hai tay hai chân ấm áp dễ chịu. Buồn chán lật giở khăn trải giường, cô muốn xem Vô Tâm một cái, nhưng khăn trải giường đã quấn kỹ trên dưới hai đầu, muốn giở ra cũng không dễ. Nguyệt Nha cảm thấy bọc khăn hình như nặng hơn hồi sáng một chút, liền thở dài, thầm cầu nguyện trong lòng: “Anh mau lớn nhanh đi, anh lớn thành người rồi, em mới có chỗ dựa vào chứ.”

Nguyệt Nha ngồi cạnh bếp lò mãi đến gần nửa đêm mới có một cậu nhóc ăn mặc như người hầu đẩy cửa tiến vào, nói Cố tiên sinh mời cô qua đó, rốt cuộc là chỗ nào, hắn không nói, Nguyệt Nha cũng không muốn hỏi.

Vừa đói vừa khát vừa mệt đi theo tên người hầu, Nguyệt Nha hứng gió lạnh đi đến trước, dọc đường không phải phòng ốc thì là sân viện, cô ước chừng đi xa hơn một dặm, vẫn không thấy đầu đuôi. Cuối cùng đến trước một căn phòng đèn đuốc sáng trưng, cửa phòng mở ra, bên trong tràn ra nhiệt khí hầm hập, thành phần của nhiệt khí phức tạp, vừa có mùi rượu vừa có mùi thịt, Nguyệt Nha hít một hơi, thèm thuồng nước dãi nhỏ ba thước, nuốt nước bọt không ngừng.

Cố đại nhân cùng một người thân mình mập mạp chuyện trò vui vẻ đi ra cửa, trông rất hòa hợp. Gật đầu với Nguyệt Nha một cái, Cố đại nhân lại cùng gã mập kia hàn huyên hơn mười phút, sau đó dưới sự hướng dẫn của vài người hầu, dẫn Nguyệt Nha đi.

Lại đi băng qua vài dãy sân, ra cửa sau rồi men theo một con hẻm nhỏ. Cuối cùng người hầu dẫn họ vào một Tứ hợp viện nhỏ, đoạn hỏi: “Cố tiên sinh, ngài còn chi phân phó ạ?”

Nguyệt Nha nắm chặt thời cơ, nhỏ giọng nói với Cố đại nhân: “Này… tôi đói.”

Cố đại nhân bỗng nhiên tỉnh ngộ: “Em dâu ta còn chưa ăn cơm, bên ngoài có bán bánh trái gì không?”

Người hầu kia đáp một tiếng, quay đầu ra cửa, chẳng qua mấy chốc đã mua về mười cái bánh nướng nóng hổi. Cố đại nhân hào phóng thưởng hắn hai đồng tiền, đoạn nói: “Chỗ ta không cần người hầu hạ, các cậu trở về cả đi!”

Nguyệt Nha ăn một hơi năm cái bánh nướng, uống nửa ấm nước, trong bụng vừa có đồ ăn, cô liền lên tinh thần: “Cố đại nhân, giờ sao? Chúng ta ở lại đây hả?”

Cố đại nhân tuần tra mấy gian phòng ở, phát hiện trong phòng đều thu dọn sạch sẽ, rất vừa lòng: “Chớ sao?”

Nguyệt Nha rất là kinh ngạc: “Ở chùa?”

Cố đại nhân ôm gói khăn trải giường vào buồng phía đông mình ở: “Cũng không phải là ở chùa? Tên mập vừa nãy cô thấy không? Căn nhà này là của y. Năm ấy y ra ngoài Huyện Văn gặp cướp, là tôi cứu y một mạng. Lúc ấy tôi không cần y báo đáp, nay sa sút tới tìm y, y có thể bỏ mặc tôi? Y dám bỏ mặc tôi? Vốn là y muốn chúng ta ở trong nhà y, nhưng mà tôi nghĩ chúng ta còn mang theo sư phụ, nhỡ đâu bị phát hiện, cũng không tốt, đúng không?”

Nguyệt Nha vào phòng đông với gã: “Anh nói đúng. Gói khăn trải giường đâu? Tôi ngó anh ấy một cái rồi đi ngủ.”

Cố đại nhân lập tức chắn trước giường: “Đừng nhìn, buồn ngủ thì nhanh đi ngủ đi. Trước khi đi ngủ đòi xem sâu, có gì hay?” đoạn gã xua hai tay: “Đi đi, tôi cũng buồn ngủ rồi!”

Nguyệt Nha cũng mệt cực kỳ, đoán Vô Tâm cũng sẽ không sao, thế là trở về phòng phía tây. Trong phòng không xây giường gạch mà đặt một cái giường lớn mềm mại kiểu Tây. Nguyệt Nha cởϊ qυầи áo chui vào chăn, nhắm mắt nằm xuống là đi thẳng vào giấc ngủ.

Cùng lúc đó, Cố đại nhân cũng lên giường. Đặt bọc khăn lên giường, gã có lòng mở ra, nhưng hai tay vươn ra, chần chừ rồi lại rụt về.

Gã sợ, không muốn thấy con sâu rụng lông dài hai thước. Có tấm khăn trải giường cuốn lại, trông còn đỡ đỡ; nếu không có khăn trải giường —— Cố đại nhân tưởng tượng một chút, tức khắc rùng mình, tỉnh cả rượu.

Đưa tay tắt đèn, Cố đại nhân nằm xuống cũng ngủ.

Trời hửng sáng, Cố đại nhân tỉnh dậy. Ngoài cửa sổ bầu trời vẫn màu trắng bạc, ánh sáng trong phòng lờ mờ, nhìn cái gì cũng mơ mơ hồ hồ. Cố đại nhân nghiêng người nhìn chăm chú vào gói khăn khăn trải giường, chỉ thấy cái gói rất căng, hiển nhiên thứ bên trong lại lớn thêm.

Cố đại nhân ngồi dậy, lấy hết dũng khí kéo nó qua, chầm chậm mở ra từng lớp một, cuối cùng một mùi tanh ngọt nhàn nhạt lập tức xông vào mặt, gã cúi đầu nhìn, phát hiện Vô Tâm hôm nay lại không thay đổi lớn, chỉ dài thêm nửa thước, bề mặt ngoài vẫn lởm chởm, lông trắng ở chỗ lõm chẳng những mọc dài thêm, mà chỗ lồi cũng mọc ra lông mao mỏng.

Cố đại nhân bật đèn điện, nâng Vô Tâm lên qua lớp khăn trải giường, kề sát vào bóng đèn nhìn kỹ. Lông mao nhợt nhạt, Vô Tâm vẫn dáng vẻ trong suốt, bên trong loáng thoáng có thể thấy được một sợi chỉ trắng kéo dài từ đầu tới đuôi. Thân thể lớn nhanh, sợi chỉ trắng lại dài chậm, mơ hồ không rõ đính ngay giữa thịt.

“Sư phụ.” Cố đại nhân nhịn không được mở miệng: “Cậu rốt cuộc tính thế nào? Mắt thấy sắp dài một mét rồi, cậu nói từ đầu đến chân cậu nào có dáng vẻ là người? Cậu muốn biến thành sâu hay là rắn đây?”

Gã xoay người trở về giường, dùng khăn trải giường bọc Vô Tâm lại.

Đến trưa, Nguyệt Nha lại muốn qua xem Vô Tâm. Cố đại nhân đẩy cô về phòng tây, sau đó gã cũng theo vào. Nghiêm trang ngồi trước mặt Nguyệt Nha, gã lên tiếng: “Nguyệt Nha, có thể đừng nhìn sư phụ hay không?”

Nguyệt Nha vội tái mặt: “Anh ấy bị sao?”

Cố đại nhân biết cô hiểu lầm, vội giải thích: “Hắn không sao, hôm nay lại dài hơn nửa thước. Nhưng mà, rất khó coi, rốt cuộc khó coi ra sao, tôi không nói tỉ mỉ được, tự cô nghĩ đi!”

Nguyệt Nha nhẹ thở phào: “Tôi lớn mật, không sợ đâu.”

Cố đại nhân lắc đầu: “Nguyệt Nha, tôi lớn hơn cô mười tuổi, xem như đại ca của cô rồi, có mấy lời, vì muốn tốt cho các người, tôi không thể không nói. Cô không giống tôi, tôi và sư phụ là huynh đệ, hắn dáng dấp ra sao tôi cũng không để ý, tôi lại chả sống với hắn. Nhưng mà cô thì ngủ cùng giường với hắn, nếu xem nữa… tôi sợ sau này cô có ác cảm, không thích ngủ cùng chăn gối với hắn.”

Nguyệt Nha cúi đầu ngẫm nghĩ, cuối cùng cười khổ: “Tôi cam chịu số phận rồi, ảnh thích ra sao thì ra, tôi không để ý đâu.”

Cố đại nhân trầm ngâm khuyên nhủ: “Cô không hiểu, lúc trước tôi rất yêu vợ Năm nhà tôi, nhưng từ khi gặp con ma nữ trong giếng xong, tôi vừa thấy bả tóc tai bù xù là không chịu nổi. Vả lại sư phụ cũng cùng một ý với tôi, cô cứ nghe tôi đi!”

Nguyệt Nha cúi đầu, không nói gì, chỉ im lặng nghịch ngón tay.