“Không sao.” Giọng Hạ Thạch Thanh đã dính cả vào nhau, anh say đến mơ màng, nhưng nhất quyết không cho cô đỡ mình, lảo đảo vịn tường đi vào thang máy. Thẩm Tư Ngư theo sau, giúp anh ấn thang, rồi đứng im nhìn bóng anh phản chiếu qua cánh cửa kim loại.
Mắt anh lim dim, ngoại trừ mệt mỏi, còn lại đều là đau buồn không cách nào che giấu, đôi môi mỏng mím lại thành một đường thẳng.
Thẩm Tư Ngư cúi đầu không nói gì.
Khi Hạ Thạch Thanh mở cửa bước vào nhà, liền đứng ngây người ra trước cửa. Mấy tầng tủ giày giờ chỉ còn lại giày da và dép lê của anh, toàn bộ giày cao gót của Thẩm Tiêu đã biến mất. Không chỉ có giày cao gót, giá đỡ chìa khoá hình con nai phía bên trên cũng không còn nữa.
Anh không nói lời nào, cúi đầu thay giày, nhưng men rượu trong người khiến anh khó khăn lắm mới mang được dép vào.
Thẩm Tư Ngư đến chỗ hộp y tế tìm thuốc giải rượu, lại chợt nhớ ra lúc dọn nhà những nhân viên kia đã gói hết cả hòm thuốc mang đi, trong nhà hiện giờ chẳng còn chút thuốc men nào. Cô suy nghĩ một lúc, rồi cầm chìa khoá xuống tiệm thuốc dưới lầu mua lại hộp y tế.
Chờ đến khi Thẩm Tư Ngư quay về, Hạ Thạch Thanh đã tắm rửa xong xuôi, thϊếp đi trên giường.
Cô cầm hộp thuốc đứng ngây người bên giường, nhìn chăm chăm vào người đàn ông đang say ngủ kia. Hạ Thạch Thanh không mặc áo, anh ở trần, cánh tay dài gác lên phần bụng rắn chắc, tấm chăn mỏng chỉ che từ bụng dưới trở xuống. Mắt anh nhắm nghiền, cằm trơn láng không có chút chân râu nào, đôi môi hơi mỏng, hơi ửng hồng trông rất đẹp.
Thẩm Tư Ngư ngắm anh một lúc lâu, rồi cực kì cẩn thận nhích lại gần anh, cúi đầu, chạm lên môi anh thật khẽ.
Rất mềm.
Thẩm Tư Ngư nghe thấy tiếng tim mình đập như đánh trống.
Cô tự nhủ trong lòng: Hôn lại, một lần cuối cùng thôi.
Rồi cô cúi đầu, để môi mình phủ lên môi anh.
Chỉ một giây sau, gáy Thẩm Tư Ngư đã bị đè lại, bàn tay to giữ chặt lấy đầu cô, anh cạy mở hai hàm răng của cô, đưa lưỡi vào, ngậm lấy đầu lưỡi của cô cắи ʍút̼.
Lưỡi anh thật nóng.
Không, cả người anh đều rất nóng.
Sống lưng Thẩm Tư Ngư như bị điện giật, cô mềm nhũn ra. Người đàn ông nọ lại kéo cô lên giường, đặt dưới thân mình, bàn tay to giữ chặt cằm của cô, nhiệt tình hôn cắn đôi môi cô.
Tiếng nước vang lên mồn một bên tai, Thẩm Tư Ngư bị hôn, mặt đỏ như sắp bị thiêu chín tới nơi. Cô cảm nhận được trong cơ thể dường như đang có một dòng nước nóng cuộn trào mãnh liệt.
Đây là lần đầu tiên cô biết được, thì ra hôn chính là như thế, thoải mái đến mức Thẩm Tư Ngư suýt thì không nhịn được mà rên thành tiếng.
Cơ thể người đàn ông bên trên đã ngấm men say, trĩu nặng vô cùng, anh đè trên người Thẩm Tư Ngư, khiến cô hoàn toàn không thể nhúc nhích được.
Hiện giờ cô mới nhận ra trên người anh không có một mảnh vải che thân.
Cái thứ cứng rắn nóng hổi kia đang chọc thẳng vào bụng cô.
Thẩm Tư Ngư không biết là sợ hay là lo lắng, khẽ phát ra một tiếng nghẹn ngào.