Xương Cá

Chương 10: Đau rát (H)

Bàn tay to của Hạ Thạch Thanh kéo áo cô lên, đẩy áσ ɭóŧ màu trắng của Thẩm Tư Ngư ra, rồi cúi đầu ngậm lấy bầu ngực trắng non mềm đang ngạo nghễ ưỡn lên.

Hơi thở của anh thật là nóng, cả đôi môi và lưỡi đều đang thiêu cháy từng tấc da thịt của cô. Bầu ngực no tròn bị hơi thở của anh phả xuống, trong thoáng chốc đã bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến run rẩy. Đầu lưỡi anh lướt lêи đỉиɦ ngực nhọn, rồi dùng răng cạ lên, nhẹ nhàng mài cắn.

Kɧoáı ©ảʍ ập đến như bị điện giật, mu bàn chân của Thẩm Tư Ngư ngay lập tức duỗi thẳng băng, rên lên một tiếng dài: “A…”

Cô che miệng lại, cúi đầu nhìn xuống, thấy Hạ Thạch Thanh đang ghé lên người mình, mở miệng ngậm lấy bầu ngực mình. Một bên ngực trắng nõn nằm trong miệng anh, bị mυ'ŧ mạnh vài cái, rồi anh lại đổi sang một bên khác, cũng tiếp tục làm như vậy.

Thẩm Tư Ngư sướиɠ không chịu được, cô rơi nước mắt, hai cánh tay khoác hờ lên vai anh, cô do dự trong một thoáng, cuối cùng, cô cũng giơ tay lên, khẽ chạm nhẹ vào mái tóc của anh.

Thật mềm.

Hạ Thạch Thanh lại ngẩng lên hôn môi cô, còn tay kia kéo đồ lót của cô xuống. Anh tách hai chân Thẩm Tư Ngư ra, đỡ lấy dươиɠ ѵậŧ đâm thẳng vào trong. Cửa mình dù ướt đẫm, nhưng bên trong lại cực kì khít, thậm chí đi vào cũng rất khó khăn.

Trước khi dươиɠ ѵậŧ đâm vào, Thẩm Tư Ngư vừa lo lắng vừa sợ hãi, hai tay không tự chủ siết chặt lấy bờ vai người đàn ông đang ôm lấy mình, tiếng rêи ɾỉ đều bị anh nuốt hết vào bụng.

Ngay một khắc khi Hạ Thạch Thanh đâm vào, Thẩm Tư Ngư đau đến kêu lên thành tiếng, ôm chặt cổ của anh, đau đớn rơi nước mắt.

Hạ Thạch Thanh bỗng nhiên ưỡn thẳng người, có lẽ khi đâm vào, bên trong quá khít mà siết chặt làm anh đau, cái đau đớn đó khiến Hạ Thạch Thanh bỗng tỉnh táo trở lại, lúc này mới nhìn rõ người đang nằm bên dưới mình không phải Thẩm Tiêu.

Mà là em gái của Thẩm Tiêu, Thẩm Tư Ngư.

Anh vội vàng rút ra, bên trên dươиɠ ѵậŧ còn dính máu.

Thẩm Tư Ngư nằm trên giường, đôi mắt ướt nhoà nhìn theo anh, quần áo trên người đều bị kéo đến tận cổ, lộ ra bầu ngực bị hôn đến ướt dẫm, đầu ngực cũng vì bị cắn mà đỏ ửng lên, chiếc váy bên dưới cũng kéo đến tận bụng, đồ lót đã biến mất, lộ ra cặp chân dài trắng nõn, giữa hai chân bị cô lấy tay che lại, nhưng xuyên qua khe hở có thể nhìn thấy chỗ cửa mình đang rỉ máu.

“Anh…” Hạ Thạch Thanh vội đắp chăn lên người cô: “Anh xin lỗi, anh… cứ nghĩ là đang nằm mơ.”

Anh vuốt mặt mấy lần, vẫn còn chếnh choáng, trên mặt lộ rõ vẻ tự trách và hối hận. Hạ Thạch Thanh đứng lên, nhanh chóng mặc quần áo vào, chờ đến khi anh quay đầu lại, Thẩm Tư Ngư cũng đã kéo lại váy áo, cô xuống giường, rồi chạy thẳng ra cửa không ngoảnh đầu lại.

Hạ Thạch Thanh vội kéo lấy tay cô: “Thẩm Tư Ngư, chuyện hôm nay anh…”

“Là em tự nguyện.” Thẩm Tư Ngư quay lại nhìn anh, khoé mắt đỏ ửng, giọng nói còn đang run rẩy: “Anh đừng tự trách, cũng đừng suy nghĩ nhiều, cứ xem như đêm nay chỉ là một giấc mơ của anh… cũng là giấc mơ của em.”

Hạ Thạch Thanh đờ người ra, Thẩm Tư Ngư nhanh chóng chạy vụt đi.

Bên dưới đau rát vì bị xé rách, sau khi Thẩm Tư Ngư đón được taxi, bèn nghiêng người, tìm một tư thế thoải mái dựa vào. Cô nhìn ra cửa sổ, nhưng lướt qua trước mắt, đều là gương mặt của Hạ Thạch Thanh.

Tiếng thở dốc gợi cảm lúc hôn sâu của anh, cánh tay dài giữ chặt lấy cô nổi lên gân xanh, lúc anh ngậm lấy ngực cô, lộ ra đầu lưỡi đỏ hồng.

Cô sờ lên môi mình, dường như cảm giác lúc được anh hôn vẫn đang còn ở đó, Thẩm Tư Ngư thậm chí còn cảm nhận được nhiệt độ nóng hổi từ môi lưỡi của anh. Dòng nước nóng trong cơ thể lại xao động lên, dường như vội vàng lao đầu xuống phía dưới. Cô kẹp chặt chân, mở điện thoại ra rồi chọn bừa một bài hát tiếng Anh nào đó, nhét tai nghe vào lỗ tai.

Trong một khắc lúc cô chạm vào tai mình, suýt nữa đã bị hơi nóng làm bỏng mất.