Hạ Thạch Thanh tựa trên ghế phó lái, khẽ nhắm mắt lại.
Thẩm Tư Ngư đang làm quen với xe anh, sau khi xác định mọi thứ đã ổn, lúc này mới khởi động xe. Cô lái xe chậm rãi, thỉnh thoảng quay sang nhìn người đàn ông trên ghế phụ lái bên cạnh. Mặt anh đỏ hồng, nhìn từ góc nghiêng thế này có thể thấy rõ hàng mi thật dài dưới cặp kính cận, tròng kính đổ xuống mí mắt một chiếc bóng như hình cánh bướm. Sống mũi anh cao thẳng, mà cũng vì anh dựa đầu ra sau, yết hầu nhô lên thành một đường cong thật gợi cảm.
Nếu như là thường ngày, Thẩm Tư Ngư nhất định sẽ không dám nhìn ngắm anh lộ liễu như thế, chỉ lo rằng ánh mắt của mình sẽ tiết lộ thứ tình cảm khó nói mà cô đã khoá sâu dưới đáy lòng.
Nhưng hôm nay thì không giống, anh say rồi.
Thẩm Tư Ngư chưa từng thấy Hạ Thạch Thanh say bao giờ.
Có lẽ đây cũng là lần đầu tiên anh uống say, là vì Thẩm Tiêu.
Khi trước, Thẩm Tư Ngư sẽ chỉ lẳng lặng ngồi ở hàng ghế sau, thỉnh thoảng giả vờ lơ đãng liếc mắt sang ghế lái, nhìn ngắm phần gáy trắng sạch và mái tóc mềm mại của anh.
Đã vô số lần Thẩm Tư Ngư tự nhủ với lòng mình, rằng thế thôi đã đủ lắm rồi.
Nhưng, lòng người nào có dễ dàng được thoả mãn như vậy?
Cô muốn lại gần anh, tưởng tượng ra Thẩm Tiêu đã dựa vào lưng anh như thế nào, cô muốn ôm anh, muốn chạm vào anh, thậm chí… đã rất nhiều lần cô muốn sờ lên mái tóc đen mềm đó.
Thẩm Tư Ngư lại quay ra phía trước, Hạ Thạch Thanh say rồi, nếu cô tranh thủ xoa đầu anh lúc này, có lẽ anh sẽ không phát hiện ra đâu nhỉ?
Trong khi chờ đèn đỏ, cô cẩn thận giơ tay, nhưng lại rụt lại ngay trước khi kịp chạm vào người anh. Thẩm Tư Ngư vẫn là không dám, cô sợ bị anh phát hiện.
Khi xe ngừng lại dưới toà chung cư, Hạ Thạch Thanh vẫn đang nhắm nghiền mắt, hình như đã ngủ thϊếp đi. Thẩm Tư Ngư ngắm anh một lúc, lại không đành lòng phá giấc ngủ của anh, nhưng chuông điện thoại bỗng nhiên reo lên, cô đành vội vàng tắt máy.
Nhưng Hạ Thạch Thanh vẫn bị đánh thức rồi, ánh mắt có hơi mơ màng, sau đó anh tháo kính mắt ra, khẽ xoa xoa mi tâm: “Về rồi?”
Thẩm Tư Ngư không nhận điện thoại, xoay sang nhìn anh: “Vâng.”
Điện thoại hiển thị cuộc gọi đến, là Thẩm Tiêu.
Hạ Thạch Thanh nghe thế liền tháo dây an toàn, vịn cửa xuống xe.
Thẩm Tư Ngư ấn nút nhận cuộc gọi, nhỏ giọng hỏi: “Chị, sao thế?”
“À, không có gì. Chị định báo em là đêm nay có lẽ chị sẽ về trễ lắm, em đừng đợi cửa, ngủ sớm đi.” Bên đầu dây điện thoại của Thẩm Tiêu trước giờ vẫn cứ là náo nhiệt như vậy, tiếng nam nữ cười nói ồn ào xuyên ra khỏi loa điện thoại vang ra khắp xe.
“Vâng.” Thẩm Tư Ngư nhìn qua lớp cửa kính, thấy Hạ Thạch Thanh đang ôm áo khoác loạng choạng bước đi, cô trông mà hoảng hồn, vội vàng nói với chị gái: “Vâng, chị đừng uống rượu nhé.”
“Biết rồi, đêm nay chị sẽ không uống.”
Cuộc gọi lập tức bị ngắt đi. Thẩm Tư Ngư vội vàng xuống xe, không quên khoá cửa xe lại, rồi nhanh chóng đuổi theo Hạ Thạch Thanh, do dự đỡ lấy cánh tay của anh.