“Người quen?” Đàn chị nhìn theo ánh mắt của Thẩm Tư Ngư, thấy đối diện là một nhà hàng khác, trước cổng có vài người đàn ông, trong thoáng chốc chị cũng không rõ Thẩm Tư Ngư đang nói đến ai.
“Không sao đâu ạ, người nhà em ấy mà.” Thẩm Tư Ngư vẫy tay với chị.
Nghe thấy là người nhà, lúc này đàn chị mới thở phào một tiếng, rồi cúi người ngồi vào taxi: “Được, vậy chị đi trước nhé, lần sau lại gặp.”
Thẩm Tư Ngư không nghĩ tới cô sẽ gặp được Hạ Thạch Thanh ở đây. Có lẽ anh vừa ăn cơm cùng đồng nghiệp xong, hình như có uống rượu, mặt cũng đỏ bừng hết cả.
Lúc Thẩm Tư Ngư chạy sang đó cũng không nghĩ quá nhiều, đến trước mặt anh rồi mới nhận ra.
Có lẽ cô không nên đến đây.
Chị và Hạ Thạch Thanh đã chia tay rồi.
Cô không khuyên được Thẩm Tiêu, cũng không biết phải đối diện với Hạ Thạch Thanh như thế nào.
“Em tìm ai?” Mấy người đồng nghiệp của Hạ Thạch Thanh thấy cô nhìn chằm chằm anh đang đứng lẫn trong đám người, họ nhìn nhau một lát rồi hỏi Hạ Thạch Thanh: “Tìm cậu kìa?”
Hạ Thạch Thanh giương mắt, đôi mắt màu trà dưới lớp kính dường như đã ngấm hơi men, vằn đầy tia máu đỏ. Anh nhéo nhéo mi tâm, bước vài bước đến hướng Thẩm Tư Ngư. Có lẽ là vừa nôn ra, sắc mặt Hạ Thạch Thanh không tốt lắm, hai hàng mày cứ nhíu chặt mãi.
Thẩm Tư Ngư đưa tay định dìu anh: “Anh say rồi?”
Lần liên hoan này là đồng nghiệp kéo theo anh, những người khác không uống bao nhiêu, lúc đồng nghiệp không để ý, Hạ Thạch Thanh liền buông thả, uống rất nhiều. Đến khi mọi người nhận ra thì anh đã say mèm.
Hạ Thạch Thanh kéo áo khoác của mình vắt trên tay, áo sơ mi trắng vẫn gài chặt chỉnh tề đến nút trên cùng. Anh hơi nghiêng người, né khỏi vòng tay của Thẩm Tư Ngư, rảo bước ra khỏi đám người, rồi cúi xuống nhìn cô: “Sao lại ở đây?”
“Em đi ăn cơm với bạn.” Thẩm Tư Ngư thấy xe anh đỗ ven đường, vội đưa tay đến trước mặt anh: “Anh đang chờ người lái xe hộ đến à? Hay là để em lái xe đưa anh về nhé.”
Hè năm ngoái Thẩm Tư Ngư đã lấy được bằng lái rồi.
Vì mẹ cô bảo phải lấy bằng sớm một chút, mới có thể đưa đón Thẩm Tiêu.
Hạ Thạch Thanh nhìn bàn tay đưa ra trước mặt, có lẽ là do đèn đường quá mạnh, bàn tay trắng nõn kia trông có vẻ cực kì chói mắt.
Anh lấy chìa khoá xe ra, đặt lên tay cô, lại quay đầu tạm biệt đồng nghiệp.
Gió đêm xen lẫn nỗi khô nóng khó nói nên lời. Thẩm Tư Ngư giật giật chiếc váy trên người, đưa tay lau đi mồ hôi trên chóp mũi, lại đột nhiên dừng lại, nhìn chằm chằm tay mình.
Cô cũng không hiểu tại sao mình lại bảo anh như thế.
Cũng không biết dũng khí từ đâu ra, mới đủ để cô đứng trước mặt Hạ Thạch Thanh, bảo muốn lái xe đưa anh về nhà.
Những lời nói này, những động tác này, vốn nên để Thẩm Tiêu làm mới phải.
Cô quay đầu, giương mắt nhìn, thấy Hạ Thạch Thanh đang đi đến trước mặt. Dáng anh cao gầy, tay giữ áo khoác, quần tây thẳng tắp kéo căng theo từng bước đi, để lộ đường cong nhô lên dưới đáy quần kia.
Một bước, hai bước.
Càng ngày càng gần.
Cô nghe thấy tiếng tim mình đập, theo từng bước chân đi tới của anh.