Alpha Bị Đè Dưới Thân

Chương 3

Chương 3

Edit: Con Cá Rô Đồng

Quẳng anh nuôi đang phát tình vào đó xong, cậu mở cửa ngăn tủ của mình, bởi vì cậu cũng có mang theo thuốc ức chế bên mình.

Chính là cái này, tìm được rồi.

Tay Hướng Vân cầm thuốc ức chế đi đến bên cạnh Đặng Diệc.

May mắn là hôm nay tay Đặng Diệc lại bị trói, đỡ phiền phức cho cậu biết bao nhiêu.

“A ——” Đặng Diệc giống như sư tử gầm nhẹ, bực bội và bất an dần ăn mòn đại não hắn. Hắn muốn một Omega, muốn một mỹ nhân Omega để hắn hung hăng cᏂị©Ꮒ chết.

“Đừng rống lên nữa, ở đâu đào ra Omega cho anh. Kiên nhẫn dùm tôi chút đi.”

Hướng Vân nắm cánh tay Đặng Diệc lên, quơ quơ ống thuốc cho hắn xem:

"Thuốc ức chế, tiêm vào là ổn rồi."

“Không, anh không muốn tiêm thuốc ức chế. Đừng tiêm."

Alpha tóc vàng đôi mắt đỏ bừng tàn nhẫn đầy tơ máu. Bỗng nhiên hắn lại nói:

"Anh, anh người thấy mùi định mệnh của đời mình đang ở nhà ăn. Anh muốn đi tìm cô ấy."

Hắn chắc chắn mình ngửi thấy một mùi hương đi theo hắn thật lâu, thậm chí có thể là xứng đôi một trăm phần trăm với hắn. Hắn không biết đây là ảo giác hay là sự thật, nhưng hắn biết, sẽ không có Alpha nào có thể kháng cự loại hấp dẫn này, đây chính là bạn đời định mệnh mà bọn họ đang tìm kiếm.

Vị thiếu gia luôn ngả ngớn bất cần đời giờ phút này lại lộ ra thâm tình. Hắn thật sự không muốn đánh mất người đó,

“Lần trước anh động dục, lên giường với năm Omega một lúc, làm cho cả năm người đều mang thai. Chắc anh vẫn chưa quên đâu nhỉ?"

Hướng Vân không nghĩ Đặng Diệc nói thật, chỉ nghĩ là hắn đang nói xạo để tránh đi tác dụng phụ gây choáng váng mệt mỏi của thuốc ức chế, thuận tiện đi tìm một Omega để thỏa mãn cơn động dục của mình.

Thuốc tiêm cắm phập vào cánh tay, Alpha tóc vàng đỏ mắt chăm chú nhìn thuốc được tiêm vào vào. Hướng Vân lập tức cảm nhận được trong ánh mắt của một ác ma ngày thường vô lo vô nghĩ đang lộ ra vẻ tuyệt vọng.

Alpha ra sức giãy giụa, cổ trắng nõn lộ ra gân xanh phảng phất muốn tránh đi cảm giác áp bách. Hắn liều mạng hô hấp, khát vọng mùi hương kia lưu lại vĩnh viễn. Đột nhiên một cơn mệt mỏi đánh thẳng vào đại não, hương vị ngọt ngào ở xoang mũi chậm rãi biến mất, cho đến khi không còn ngửi thấy nữa.

Đặng Diệc xụi lơ ngồi dưới đất, không nói năng gì, gương mặt đẹp cứng đờ.

Hướng Vân biết hắn cáu rồi.

Alpha trước mặt cậu có cơ thể cao lớn cường tráng, mỗi khối cơ bắp to tràn đầy sinh lực giờ cả người ủ rũ, chỉ có thứ trong quần hắn đang dựng thẳng tạo thành hình vòng cung.

Đặng Diệc dần dần lại có thể ngửi được hương vị, không phải ngọt nị thư thái của hắn mà chỉ có có một mùi hương kí©ɧ ŧɧí©ɧ của Alpha khác.

Hướng Vân ở bên cạnh hắn ngồi xổm xuống, xem xét trạng thái của hắn, càng nhiều hương vị tràn vào khoang mũi Đặng Diệc, khiến mũi hắn đau nhức, bản năng làm hắn cảm thấy phiền chán. Hai hương vị hoàn toàn bất đồng, Omega Pheromone thơm ngọt đối lập Alpha có pheromone bá đạo quả thật là cách biệt một trời một vực làm hắn nghĩ đến lại khó chịu bực dọc.

Cùng Omega thơm mềm kia làʍ t̠ìиɦ, nhất định sẽ sướиɠ chết mất. Ánh mắt Đặng Diệc tối sầm lại, nhúc nhích hông, Dươиɠ ѵậŧ cứng rắn bên dưới lại càng cương cứng hơn.

“Vuốt giúp anh đi, anh đang mang còng tay, không làm gì được cả. Nó mà liệt là anh hận em cả đời đấy.”

Hướng Vân bị yêu cầu này của hắn làm cho sửng sốt, không thể tưởng tượng nổi, hỏi lại:

"Anh muốn em tuốt hộ à?”

Thuốc ức chế chỉ ngăn chặn Pheromone của Alpha thôi, không thể tiêu trừ tìиɧ ɖu͙© sót lại trong cơ thể họ được. Đặng Diệc cả người bị tìиɧ ɖu͙© nửa vời làm khô ngứa khó chịu cực kỳ. Đây cũng là tác dụng phụ gây khó chịu nhất của thuốc ức chế. Sóng dục như thuỷ triều ấm áp không ngừng ăn mòn thần trí hắn. Tuy đã không còn cuồng bạo nhưng lại làm du͙© vọиɠ trở nên mãnh liệt hơn.

“Mẹ kiếp, Mẹ kiếp khó chịu quá đi mất.”