Chương 2.2
Edit: Con Cá Rô Đồng
Nhưng sao máu của Hướng Vân lại ngọt như vậy?
Cảm giác giống lúc bắn tinh, đã khó chịu đến cực điểm muốn tránh né rồi lại thoải mái khiến người ta mê muội.
Alpha tóc vàng hưng phấn đến cả người run rẩy, phía sau bờ lưng mật ong toát ra một tầng mồ hôi nóng.
Hắn thân là ác thiếu đứng đầu, kinh nghiệm phong phú truyền đạt cho đám con em quý tộc trăng hoa trong party đã đạt tới cảnh giới idol. Trải qua bao nhiêu trận làʍ t̠ìиɦ với các Omega khác, ai mà đã bị hắn bắn vào khoang sinh sản sẽ không bao giờ tìm được thêm sự sung sướиɠ giống như vậy thêm một lần nào nữa.
Cánh tay Đặng Diệc ôm chặt Hướng Vân, giống như sợ cậu sẽ chạy mất vậy.
Alpha 3A mất năng lực khống chế, cánh tay ôm siết Hướng Vân vào lòng làm cậu cảm thấy khó thở. Những chuyển động nhỏ trên người Đặng Diệc hướng lên người Hướng Vân làm cho thân thể cậu nóng lên.
"Được, được… Tôi sai rồi, buông tôi ra đi."
Đặng Diệc lại ngoảnh mặt làm ngơ, dường như muốn ăn Hướng Vân vào trong máu hắn. Càng quá đáng hơn chính là hai tay không ngừng trượt xuống, phủ lên bờ mông săn chắc, không ngần ngại bóp bóp phần mông, để cho bụng dưới của Hướng Vân áp sát vào dươиɠ ѵậŧ của mình.
Hướng Vân nhận ra có gì đó không ổn, bỗng nhiên nhìn về phía Alpha tóc vàng. Người trên danh nghĩa là anh trai hắn hai mắt Alpha cấp 3A của học viện hai đỏ bừng lên, mỗi lần hít thở đều phun ra khói trắng nồng đậm mùi pheromone, chẳng mấy chốc tràn ngập toàn bộ nhà ăn.
“Sao anh lại động dục nữa rồi! Có thật là anh đang ở trong giai đoạn nhạy cảm không đấy?!"
“Buông tay ra, anh mau buông tay ra coi.”
Alpha cấp 3A đang ở thời kỳ nhạy cảm cực kỳ mãnh liệt, không tiêm thuốc ức chế là không chịu nổi. Bọn họ có được huyết thống thuần khiết, lực lượng, sức chịu đựng, lực bộc phát vượt xa người khác, đồng thời du͙© vọиɠ xâm lược cùng du͙© vọиɠ chiếm hữu cũng cực mạnh, thậm chí không thể khống chế chính mình.
Pheromone của Đặng Diệc đã nồng đến trình độ có thể làm Hướng Vân choáng váng.
Cùng là Alpha đỉnh cấp mà Hướng Vân còn cảm thấy khó chịu chứ không cần phải nói đến những người khác trong nhà ăn. Dưới lầu đã có cả học sinh sợ hãi mà ngã xuống đất co rút. Cũng may đây không phải giờ ăn, nếu không thì có khi đã gây ra đại loạn khó kiểm soát rồi.
Hướng Vân cố hết sức để vác Đặng Diệc lên vai, định vác hắn ra ngoài. Đồng thời cũng phóng ra pheromone của mình để áp chế hắn. Đặng Diệc vẫn không buông cậu ra, ngược lại còn ôm cậu chặt hơn. Hắn vùi đầu vào trong ngực Hướng Vân như một đứa trẻ, tham lam hít từng ngụm từng ngụm, cắn nuốt pheromone của cậu.
Thứ ướŧ áŧ ấm áp cọ vào bọng dưới làm cho vòng eo của Hướng Vân nhũn ra, cúi đầu nhìn mái tóc vàng nâu quát lớn:
"Thuốc ức chế của anh đâu hả!"
Đáng tiếc thứ thuốc sang quý kia đã sớm bị Đặng Diệc đập nát ném vào bồn cầu.
Hướng Vân phóng ra càng nhiều Pheromone, lần này ngoài kɧoáı ©ảʍ bên trong, Đặng Diệc còn cảm nhận được sự uy hϊếp nên lập tức buông tay ra, Hướng Vân nhanh chóng cách xa hắn.
Thứ giữa háng Đặng Diệc đã sớm dựng đứng thành một khối làm người ta sợ hãi. Qυყ đầυ to như nắm đấm trẻ con, cả côn ŧᏂịŧ cứng rắn gân guốc thô kệch. Nếu như thực sự quan hệ mà để hắn đút vào tử ©υиɠ bắn tinh thì có khi rút không ra được mất. Hướng Vân thật sự cảm thán thiên phú của Omega dị bẩm, loại đồ như này mà cũng có thể nuốt vào được...
Hướng Vân khiêng Đặng Diệc chạy thẳng ra ngoài. Hắn yêu cầu một buồng cách ly cho đến lúc Đặng Diệc kết thúc kỳ mẫn cảm. Nếu không, toàn bộ Omega trong trường học đều sẽ bị hắn không kiểm soát được mà cưỡng chế động dục.
Chỉ cần đi đến phòng thay đồ của võ sĩ, chiều nay không có lớp học, ném đại hắn ở đâu đó rồi tính sau.
Hướng Vân một cước đá văng cửa phòng thay đồ, bên trong quả nhiên không có ai.