Chương 2.1
Edit: Con Cá Rô Đồng
Áo khoác quân phục nhăn nhúm phủ lên đầu hai người, trước mắt tối đen, chỉ có thể cảm nhận được hơi thở của đối phương, Hướng Vân thấp giọng nói:
"Đã xử lý xong đứa bé rồi."
Hướng Vân nắm chặt góc áo, tay kéo áo khoác xuống. Đặng Diệc kinh ngạc chớp chớp mắt, đôi mắt tròn cong lên, miệng nở nụ cười ngọt ngào:
“Anh biết em là nhất mà. Chẳng qua anh vẫn chưa tìm thấy Omega xứng đôi thôi, nếu tìm được thì đảm bảo trước sau anh cũng sẽ cᏂị©Ꮒ người đó, rồi kết hôn với người đó, làm cha sớm để cho em lên chức chú có được không?"
Hướng Vân không thể tin vào lời thề của Đặng Diệc, thậm chí còn có niềm tin vững chắc rằng trong vòng một tháng tới đây sẽ phải xử lý thêm một vụ rắc rối như thế này nữa.
Ai có thể tưởng tượng một tháng trước, cái tên cười rộ lên để lộ hai má lúm đồng tiền đột nhiên động dục, cᏂị©Ꮒ tận năm Omega cùng một lúc. Dù biết Đặng Diệc sở hữu số liệu thể chất hoàn hảo, Hướng Vân cũng đâu ngờ là hắn lại thô bạo dã man như vậy lúc trên giường đâu chứ. Nếu tên này không thay đổi tính tình thích làm bậy, về sau sẽ dồn lại hết sức lực cᏂị©Ꮒ năm omega cùng một lúc phát tiết lên một mình cậu thì ai mà chịu nổi.
Hai người đi được nửa đường, tình cờ dừng lại ở nhà ăn, bụng Alpha réo òng ọc lên.
Học viện quân sự Thế Gia không hổ là học viện cao cấp nhất đế quốc. Những nguyên liệu nấu ăn xa hoa hiếm gặp ở bên ngoài đều rất dễ tìm thấy tại đây.
Hai người gọi rất nhiều thức ăn bày ra chật kín bàn, xoa xoa tay háo hức ăn một bữa thật ngon lành.
"Hướng Vân ~ người anh em tốt à" Ngẩng đầu lên liền thấy gương mặt cười hì hì của Đặng Diệc nhấc nhấc tay chỉ chỉ: "Đút tôi ăn đi!"
Hai tay của hắn bị buộc chặt vào quả cầu cao su mất đi toàn bộ năng lực. Giờ muốn ăn cơm cũng chỉ có thể nhờ đến sự trợ giúp của người khác.
"Hả?" Hướng Vân bắt chéo chân, cái nĩa trong tay linh hoạt xoay một vòng rồi đâm vào một cái lạp xưởng nướng chín vừa. Chiếc nĩa lập tức đâm phập vào, nước sốt thịt lợn rừng tươi mới tuôn ra, mùi hương từ từ lan toả kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh Alpha làm hắn nuốt nước bọt.
Cầm lạp xưởng nướng quơ quơ qua lại trước mặt Đặng Diệc, hai đoạn thịt giống như cánh bướm lắc lư. Đặng Diệc đột nhiên lao tới, nào ngờ Hướng Vân đã sớm chuẩn bị từ trước, nhấc nĩa lên, Đặng Diệc ngoạm một cái vào khoảng không.
Hướng Vân cười khẩy, xoay người ngồi vào ghế Đặng Diệc đè hắn xuống. Lại giơ lạp xưởng huơ huơ trước đôi mắt mèo đen sáng lấp lánh.
Nhìn Đặng Diệc lại lần nữa nuốt nước miếng, Hướng Vân cười dùng hàm răng sắc nhọn cắn lên một bên lạp xưởng trên nĩa.
Hơi thở của Đặng Diệc trở nên nặng nề, ánh mắt nhìn chăm chăm vào cái lạp xưởng kia, con ngươi thẳng đứng giống như động vật họ mèo, hai tay giơ lên ôm lấy người em trai của mình. Hắn mở ra môi đỏ, lộ răng nanh, cắn xuống một nửa còn lại. Hai người ai cũng không muốn buông lạp xưởng trong miệng ra.
Một cuộc chiến kỳ lạ của alpha chính thức bắt đầu.
Giống như nếu để thua trận đấu này chính là một sự nhục nhã lớn đối với bản thân.
Cánh tay Đặng Diệc rất dài, vây quanh vòng eo của Hướng Vân làm cho hai người ngày càng nhích lại gần nhau. Pheromone của đối phương theo hơi thở ập vào mặt, phần lạp xưởng lộ ra giữa hai cánh môi ngày càng ngắn. Đặng Diệc rướn lên phía trước cắn toàn bộ phần lạp xưởng, người trong lòng hắn bỗng run lên, một mùi máu tươi tràn ngập khoang miệng Alpha tóc vàng.
Hai người tách đầu ra, Hướng Vân sờ sờ môi mình, đầu ngón tay dính chút máu đỏ tươi. Đặng Diệc trong lúc vô ý đã cắn bờ môi của cậu.
Hương vị máu của Hướng Vân tràn ngập khoang miệng tóc vàng Alpha. Là một Alpha cao cấp, vị giác của hắn cực kỳ mẫn cảm, mùi máu một lần nữa kí©ɧ ŧɧí©ɧ thần kinh hắn.
Pheromone tràn ngập mọi ngóc ngách trong khoang miệng người sở hữu, tất nhiên bao gồm cả máu.
Máu của Hướng Vân thật ngọt nhưng cũng không làm Đặng Diệc thích. Bản năng của một Alpha là rất ghét mùi pheromone của của Alpha khác, chỉ kí©ɧ ŧɧí©ɧ du͙© vọиɠ chiến đấu của bọn họ, phóng thích ra hương vị nồng đậm hơn của mình áp chế đối phương.
----------
Ariell: Từ chương này mình không beta nữa, chỉ đổi lại ngôi 3 cho phù hợp với nhân vật thôi ạ, mình bắt đầu edit từ chương 11 ạ.