Alpha Bị Đè Dưới Thân

Chương 3.1

Chương 3.1

Edit: Con Cá Rô Đồng

Áo sơ mi trắng của Đặng Diệc rách ra, cổ áo đứt nút rơi ra dư lại mấy sợi chỉ lỏng lẻo. Cơ ngực tập luyện hàng ngày lộ ra, theo tìиɧ ɖu͙© phập phồng nóng rực.

Thiếu gia bất cần đời giờ lại giống bộ dạng kẻ nghèo túng lưu lạc. Đặng Diệc tóc vàng mắt xanh, đặc biệt gương mặt kia xen lẫn giữa thiếu niên và trưởng thành, làm nũng cực đáng yêu. Mặc kệ hắn cùng mấy tên bạn chó gây ra không ít phiền phức, chỉ cần làm bộ uỷ khuất dụi dụi vào lòng mẹ, phu nhân tướng quân sẽ giúp hắn giải quyết hết vấn đề.

“Hướng Vân, anh khó chịu quá. Em làm anh không đi tìm bạn đời định mệnh được, bây giờ lại muốn em nghẹn chết sao?"

Alpha bị nuông chiều thành quen phát ra mấy lời vô cùng đáng thương, khoé mắt rơi ra vài giọt nước mắt. Cái này không lừa được Hướng Vân, cậu đã hiểu quá rõ người anh nuôi này của mình trong xương cốt chính là một tiểu ác ma ngoan cố. Đặng Diệc dùng mặt có thể lừa người nhưng Pheromone của hắn lại vô cùng thành thật. Cuồng vọng, xâm lược, bá đạo đều thể hiện rõ. chủ nhân của khuôn mặt vô hại này, tính cách chân thật là máu chó tàn bạo cỡ nào.



Chỉ là hiện tại, Đặng Diệc nhìn qua thực sự rất đáng thương. Nếu tên khốn nạn này mà không tiêm thuốc ức chế chắc chắn động dục đi tìm mấy Omega làm vài nháy. Hắn là con trai Đặng tướng quân, bên cạnh không thiếu Omega xinh đẹp, chỉ cần hắn mở miệng là đám đạn không học thức không việc làm lập tức mang người dâng lên. Trong đó không thiếu những Omega cùng Đặng Diệc xứng đôi cực cao. Đã lâu không tiêm thuốc ức chế, tác dụng phụ trên người Đặng Diệc càng thêm rõ ràng.

“Tốt tốt, đây là tác dụng phụ của thuốc thôi, nhịn một tí thì qua." Hướng Vân trả lời cho có lệ, liếc nhìn đồng hồ đánh giá xem còn bao lâu chuyện này mới kết thúc.

“Anh có thể nhịn nhưng đại bảo bối nhịn không có nổi aaaaaa!” Đặng Diệc kêu trời khóc đất gào

“Anh mỗi lần đều tiêm vào thuốc ức chế, tôi không tin không vuốt mấy phát, vì cái gì đến tôi lại phải nhịn cho qua???"

Xác thật, mỗi lần tiêm thuốc, Hướng Vân sẽ tuốt tuốt một chút để giải phóng ít tìиɧ ɖu͙© còn sót lại. Bản thân cậu cũng có thể để Đặng Diệc làm, nhưng mà tên này hai tay đang bị cầu cao su trói.

Hướng Vân bất đắc dĩ thở dài, ngồi xuống bên cạnh Đặng Diệc. Cậu vén tay áo, lộ ta cánh tay cường tráng.

Có lẽ là khát vọng quá lớn, Alpha tóc vàng bị cánh tay trần trụi này hấp dẫn, hưng phấn khẽ nhấc cánh mũi. Cánh tay xương khớp rõ ràng, linh hoạt đầy lực, làn da trắng nhìn qua có thể thấy rõ huyết quản cùng mạch máu. Hướng Vân tay đặt ở đũng quần, bỗng nhiên ngừng lại, ngẩng đầu nhìn chằm chằm tỏ vẻ ngạc nhiên hỏi:

"Anh nuốt nước bọt làm cái gì?"

Đặng Diệc hưng phấn, hô hấp vẩn đυ.c trầm trọng, toàn bộ lực chú ý đều đặt ở cái tay kia, khoang miệng phân bố ra rất nhiều nước bọt, khi hắn nuốt phát ra âm thanh khá to. Là mùi hương kia, hắn lại ngửi thấy, là bạn đời định mệnh xứng đôi trăm phần trăm. Nhưng mà mùi hương thực mỏng manh, như là từ nhà ăn bay tới một sợi tim tức tố.

Nhưng mà chỉ từng này cũng đủ làm hắn nứиɠ muốn nứt ra.

Hướng Vân cở đai lưng của Alpha. Cậu không không cởi được quần quân phục của Đặng Diệc, cố sức kéo khoá. Nơi này bị thứ khí thế bừng bừng chọc căng đến vải dệt biến hình, khoá kéo giống như bị làm hỏng.

Dươиɠ ѵậŧ nháy mắt bật ra ngoài, chỉ thẳng vào không trung. Alpha cấp 3A Pheromone nồng đậm ập vào trước mặt.

Đều là Alpha đỉnh cấp, mùi hương này làm Hướng Vân cực kỳ khó chịu, trong gian phòng tràn ngập oxy bị nitro hoá hít thở không thông. Cậu bị động phát ra Pheromone của chính mình, lại phải kìm nén xúc động muốn đánh nhau.