Lão Bà Ngọt Ngào Dính Người Của Hạ Tổng

Chương 27

Trong lòng có ủy khuất, cậu khổ sở muốn chít.

“Ô……” thanh âm mềm mại khóc ở trong l*иg ngực Hạ Hướng Vũ, làm anh cảm thấy hoảng sợ, người này sao lại khóc vậy? Làm sao bây giờ?

Anh rất ít khi thấy Dịch Miểu khóc, Dịch Miểu vẫn luôn là một mặt trời nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu, hiện tại lại nhào vào trong lòng ngực mình, thút tha thút thít khóc.

Người trong tiểu khu không nhiều lắm, Hạ Hướng Vũ ôm Dịch Miểu trong lòng, sợ người lạnh, cố ý mở ra áo khoác của mình ra đem người bọc vào trong lòng ngực, nhẹ giọng hỏi, “Làm sao vậy? Chịu ủy khuất ở đâu sao?”

“Ô ô…… Tiên sinh, muốn ôm một cái……”

“Ôm ôm đây, không buông tay, đừng sợ.”

Thanh âm Hạ Hướng Vũ dễ nghe, từ tính lại trầm thấp, dường như nghe là có thể làm người khác an tâm, ít nhất Dịch Miểu là cảm thấy như vậy.

Cậu rất thích, nếu trốn ở trong lòng tiên sinh nhà mình có thể tránh ủy khuất, cậu thật sự muốn trốn cả đời, cứ như vậy mà được anh ôm.

Cái ôm ấm áp làm Dịch Miểu thấy luyến tiếc không muốn buông tay, cậu muốn tiên sinh thích cậu thêm một chút, cũng chỉ muốn thêm một chút mà thôi, cậu không phải là một người có lòng tham, nhưng cậu thấy thực hiện điều đó lại rất là khó.

Nhưng Hạ Hướng Vũ không biết đã xảy ra chuyện gì, anh chỉ nhớ rõ thời gian mang thai cảm xúc của Omega thường sẽ không ổn định, dễ dàng nghĩ nhiều, cho nên mình vẫn không nên nhiều lời, vuốt tóc Dịch Miểu để cậu bình tĩnh lại, trên người Dịch Miểu quá thơm, hương Milan cứ quanh quẩn ở chóp mũi anh, mùi hương ngọt ngào làm say lòng người.

Dịch Miểu khụt khịt hai tiếng, “Không có……” Thanh âm ủy khuất nghe như là mới ăn mơ chua, làm Hạ Hướng Vũ chỉ thấy trong lòng khó chịu, anh không nghĩ sẽ làm cho Omega của mình chịu ủy khuất.

Xem ra là thật sự về nhà, anh buổi sáng còn nghĩ rằng có phải hay không là ra ngoài cùng cái tên đồng học gì gì đó ăn cơm, anh vẫn là không nên nghĩ nhiều, anh vì cái suy nghĩ vớ vẩn của mình vào sáng nay mà cảm thấy xấu hổ, thế mà lại không tin Omega của chính mình.

“Về nhà trước đã, dì Tôn sợ em trở về sẽ đói, nên đã nấu cơm xong hết rồi, tôi đang đợi em trở về.”

Dịch Miểu nhẹ nhàng ngẩng đầu, nhìn Hạ Hướng Vũ, mềm mại hỏi, “Tiên sinh là đang đợi em trở về ư?” Nhưng nghĩ lại thì, chẳng lẽ tiên sinh vẫn luôn đứng ở dưới lầu chờ mình về?

Lại đi theo sau hỏi, “Chờ đã bao lâu vậy? Như thế nào không gọi điện thoại cho em……”

“Em có mang đâu.”

Dịch Miểu nghĩ nghĩ, hình như là thế, xác thật là cậu không mang điện thoại, nín khóc mà cười đô đô miệng, “Thực xin lỗi…… Em quên mất, nghe nói mang thai sẽ ngốc 3 năm……”

Lông mi Dịch Miểu rất dài, nước mắt còn đọng lại ở đôi mắt, thoạt nhìn thật sự rất đáng yêu, Hạ Hướng Vũ không nhịn xuống được, nhéo nhéo khuôn mặt Dịch Miểu, mềm cực kỳ.

Mẹ nó thực đáng yêu!

“Ngốc, ở bên ngoài khóc cũng thấy mất mặt sao?” Hạ Hướng Vũ để lại một câu rồi kéo tay Dịch Miểu đi lên lầu.

Trong lòng anh đang rất hoảng loạn, sợ sẽ không dỗ được cậu, sợ cậu khóc, lần trước thấy người khóc vẫn là ở trên giường tân hôn, hiện tại xem người khóc lại khác, anh thấy rất đau lòng.

Tay Dịch Miểu rất nhỏ, lại đầu ngón tay trắng, tinh tế xinh đẹp, nắm tay đi đường làm Hạ Hướng Vũ cảm thấy rất thỏa mãn, vuốt tay nhỏ còn có chút lạnh, dẫn người trở về nhà, Dịch Miểu bây giờ mới phản ứng lại hôm nay cậu thế mà lại để tiên sinh ở nhà một mình cả ngày.

Hạ Hướng Vũ đem khăn quàng cổ của cậu cởi xuống, cởϊ áσ khoác thì thấy trên vai Dịch Miểu ẩm ướt, từ bả vai đến nửa trên cánh tay đều ướt đẫm, anh nhíu nhíu mày, “Sao lại ướt thế này?”

Ẩm ẩm, bên ngoài lạnh như vậy, tuyết cũng chỉ vừa mới hết, thời gian này Dịch Miểu lại đang mang thai, vô cùng quý giá.

“Không có gì đâu, chính là…… Dù sao cũng không liên quan.” Dịch Miểu thay đổi giày, muốn lấy một chén nước để uống, "Em cũng không có quý giá như thế.”

Hạ Hướng Vũ lại muốn hỏi, sáng nay đã vội ra cửa, có chuyện còn không nói với anh, này không phải là cậu dang làm người thêm lo lắng sao?

“Dịch Miểu, em có chuyện gì thế, không thể cùng tôi nói sao? Em mà không nói tôi liền đi gọi hỏi nhà em thử xem sao, kiểu gì bọn họ cũng sẽ nói cho tôi.” Hạ Hướng Vũ chủ động mở miệng kéo Dịch Miểu lại, muốn cùng cậu nghiêm túc nói chuyện."Tiên sinh.....đừng...."

Dịch Miểu không dám để Hạ Hướng Vũ gọi điện thoại về, cậu sợ làm cho Hạ Hướng Vũ tăng thêm phiền não vô cớ, cho nên không muốn.

“Chỉ là em không may đổ nước vào, trong nhà lại không có quần áo của em, nên không đổi…… Không có việc gì đâu.”

Nhìn dáng vẻ Dịch Miểu dường như lại muốn khóc, vốn dĩ nghĩ khóc một lần là được rồi, nhưng hiện tại lại nhịn không được, nhịn không được muốn khóc, hốc mắt đỏ đỏ.

"Xin lỗi tiên sinh…… Em không thị khóc đâu, kỳ thật em……” Mang theo giọng mũi nông đậm, cậu muốn nói là kỳ thật mình rất kiên cường, ngày thường đều có thể tự mình tiêu hóa, nhưng mà tiên sinh vừa hỏi, cậu liền nước tràn bờ đê. “Em…… Ô ô……”

Hạ Hướng Vũ nhanh chóng buông đồ trong tay xuống, kéo người vào phòng để thay quần áo, tiểu dựng phu có cái bụng phình phình, Dịch Miểu thút tha thút thít khóc nức nở không để yên, nước mắt xoạch xoạch rơi xuống.

Dịch Miểu trước nay chưa từng được người nào chăm sóc như vậy, cậu rất buồn.

Hạ Hướng Vũ biết hiện tại không phải là thời điểm để hoảng loạn, anh biết tính tình tiểu thê tử của mình có bao nhiêu mềm, hắn phải dỗ cậu tốt trước mới được, người này khóc làm tâm của anh đều mềm.

“Được rồi, được rồi, không khóc, ngoan.” Hạ Hướng Vũ thay cho cậu một cái áo ngủ lông xù xù màu trắng, cho xong cho cậu liền bỏ bộ quần áo lúc nãy vào máy giặt, rồi chạy nhanh lại đỗ người.

Chóp mũi Dịch Miểu đều đỏ hết lên, hai mắt đẫm lệ mông lung giống như nai con bị lạc hướng, đáng thương muốn chết, giọng mũi kéo đặc biệt thương tâm, “Em có phải hay không rất mất mặt……”

“Này thì có gì mà mất mặt? Em có thể nói cho tôi không, vì sao lại thế?” Hạ Hướng Vũ gạt đi nước mắt của Dịch Miểu, nói chuyện cũng ôn nhu hẳn lên, anh thích Dịch Miểu, không muốn để cậu chịu ủy khuất.

Dịch Miểu lắc đầu, nhìn dáng vẻ là biết không muốn nói, Hạ Hướng Vũ cũng không ép cậu nữa, nhưng anh đại khái cũng có thể đoán được một ít, tuy rằng không rõ ràng lắm về tình huống của Dịch gia, nhưng mà kể từ sau khi Dịch Miểu gả cho anh, không có một người đến thăm, ngay cả khi mang thai mẹ cậu cũng chỉ gọi một tiếng để biết tình huống.

Anh nhìn Dịch Miểu hôm nay hẳn là bị ủy khuất, lau nước mắt cho Dịch Miểu, cầm túi chườm nóng cho cậu ủ tay.

Mặt Dịch Miểu bởi vì khóc một hồi lâu nên đã ửng đỏ cả lên, rất đáng yêu, chóp mũi cũng thế, đôi lúc còn nấc vài cái.

Hạ Hướng Vũ nhéo mặt Dịch Miểu, làm Dịch Miểu cảm thấy có chút đau, “Làm sao vậy tiên sinh?”

“Em gả cho tôi để làm mình chịu ủy khuất sao?”

“Không phải nha……”

“Tôi không nghĩ sẽ để em chịu ủy khuất, em còn có tôi cơ mà, muốn khóc có thể đến trong lòng ngực tôi khóc, muốn thế nào cũng được, nhưng mà em phải nói mọi chuyện cho tôi, bởi vì em đã gả cho tôi rồi.”Ánh mắt Hạ Hướng Vũ rất nghiêm túc, làm Dịch Miểu nhìn đến ngốc.

“Tôi không muốn để em chịu ủy khuất, tôi rất đau lòng.”