Lão Bà Ngọt Ngào Dính Người Của Hạ Tổng

Chương 26

Thời điểm về đến nhà cũng đã tối, tài xế đưa cậu đến cửa tiểu khu thì đi rồi.

Dịch Miểu lảo đảo lắc lư đi bộ , nhà tân hôn của hai người là ở trung tâm thành phố, nguyên nhân là mua để Hạ Hướng Vũ đi làm cho gần, sau đó bọn họ liền kết hôn.

Bày biện, bố trí trong nhà đều do Dịch Miểu ngày thường ra ra vào vào đùa nghịch mà ra, Hạ Hướng Vũ có sản nghiệp lớn nhất trong X thành, lại không có bao nhiêu người biết, vị Hạ tổng lợi hại xuất sắc này, người nổi danh kim cương Vương lão ngũ đã kết hôn.

Dịch Miểu ngày thường đều trạch ở nhà, không ra khỏi cửa, mới vừa kết hôn không lâu liền mang thai, Hạ Hướng Vũ không để cậu ra cửa, nói là tiên sinh quản cậu, nhưng hình như anh ấy cũng không để ý cho lắm, luôn làm Dịch Miểu không bắt được sóng não, cậu hôm nay cũng coi như là vất vả khi một mình ra khỏi nhà .

Vừa đi, vừa suy nghĩ một chút.

Giày bông đạp lên tuyết, vào đông mọi người không ra khỏi nhà nhiều lắm, Dịch Miểu đột nhiên hô một hơi, cảm thấy chính mình thật vô dụng.

Có lẽ là thời gian mang thai quá mẫn cảm, làm cậu cả người không có cảm giac được một hút an toàn, cậu nghĩ…… Kết hôn, một ngày nào đó tiên sinh sẽ giống với tiên sinh nhà người khác , hoà thuận vui vẻ ôm cậu, nói yêu, thích cái gì thì nói ra.Vào cửa khu, bóng dáng cậu kéo rất dài, bảo an của tiểu khu là một beta trẻ tuổi, thời điểm cậu đi vào liền chào hỏi, “Ai nha, hôm nay sao tiên sinh nhà cậu lại không đi cùng?” nghe giọng là biết đây là một người rộng mở.

Dịch Miểu kéo kéo môi, “Không, hôm nay…… Tôi trở về nhà một chuyến, tự mình trở về.”

“Nhìn cậu luôn là cùng Hạ tổng ra vào có đôi, y vậy mà cũng để cậu một mình đi a? Tôi còn có thể thấy y xem cậu như là bảo bối mà nâng trong tay.” Bảo an cười cười, lộ ra hàm răng trắng tinh, bộ dáng rất có sức cuốn hút.

Dịch Miểu dường như là bị chọc cười , “Nào có a……” Cứ trêu người ta, nhưng xác thật là mình ngày thường cùng Hạ Hướng Vũ đều là bộ dáng ra ra vào vào có nhau.

Ngẫm lại cũng cảm thấy rất ngọt, nhưng mà cậu phải nghĩ xem khi về nhà thì giải thích như thế nào với tiên sinh về bộ dáng vội vội vàng vàng ra cửa vào sáng nay của mình.

Hôm nay cậu cũng coi như cũng biết bộ dáng của mình khi ở nhà là dạng gì, vốn dĩ địa vị đã không cao, hiện tại thoạt nhìn còn thấp hơn, cùng với ý nghĩ ấu trĩ là Hạ tiên sinh không yêu mình, cậu nghĩ còn không bằng nhanh chóng làm cho tiên sinh dệt một cái khăn quàng cổ để anh giữ ấm cơ thế.

“Được rồi, không nghĩ linh tinh nữa……” Dịch Miểu an ủi chính mình, mặc dù ở nhà bị ủy khuất, cũng không thể để ai nhìn ra được, cậu phải làm một mặt trời nhỏ của tiên sinh!

Cười cười, luyện tập mỉm cười một hồi để khi đứng trước mặt tiên sinh không lộ dấu vết, chính mình cũng là một nam nhân, tuy rằng tính tình hơi nhu một ít, nhưng trong xương cốt vẫn còn có điểm quật cường, bằng không khi còn nhỏ cũng sẽ không vì một câu khích lệ mà nỗ lực học tập.

Cậu còn chưa về đến dưới lầu, liền nhìn thấy dưới lầu có bóng dáng một người đang đứng, mượn vào ánh đèn đường để nhìn cũng không thấy rõ, Dịch Miểu suy nghĩ trời lạnh như thế mà người này đứng ở chỗ này làm gì?"Đến gần thì thấy một gương mặt quen thuộc hiện lên, trong tay người đó còn ầm một túi nước ấm, nhìn Dịch Miểu chậm rì rì từ cửa nhỏ tiểu đi đến, cau mày đi lại hướng cậu, "Sao lại đi chậm như thế?”

Cả người Dịch Miểu sững sờ ở tại chỗ, ngốc ngốc hỏi, “Tiên sinh sao lại ở đây a? Chờ em sao?” cậu nói chuyện, Hạ Hướng Vũ lôi tay cậu đặt lên túi chườm nóng, vuốt tay cậu có chút lạnh, tâm tình Hạ Hướng Vũ thoạt nhìn rất không tốt.

Mở mồm ngậm miệng đều là ý tứ trách cứ, “Bảo an tiểu Lưu nói em đã trở lại, tôi liền xuống đây đợi em, sang nay sao lại đi ra ngoài vội như vậy, điện thoại cũng không mang theo, có biết hay không tôi……” Hạ Hướng Vũ sờ sờ khuôn mặt Dịch Miểu bị đông lạnh đến đỏ bừng, nhìn cậu đang phát ngốc.

Dịch Miểu thật ra không cảm thấy gì khác, chỉ cảm thấy hạ tiên sinh thật soái, nhìn đâu cũng tốt, trước đây cậu cũng coi như là nhất hiến chung tình với Hạ Hướng Vũ sao? Khi còn nhỏ nghĩ, về sau sẽ gả cho một Alpha anh tuấn tiêu sai, sẽ cùng người ấy sinh bảo bảo đáng yêu.

Hạ Hướng Vũ mặt mày thâm thúy, mũi cao thẳng, nhìn anh như một người mẫu cấm dục trên poster mà cậu từng thấy, cậu rất thích, mỗi ngày đều cảm thấy được gả cho tiên sinh thật là may mắn.

“Ngẩn người làm gì, trời lạnh lắm, lên lầu đi.” Hạ Hướng Vũ lôi kéo tay cậu đi lên lầu, túi chườm Dịch Miểu đang cầm có nhiệt độ vừa vặn tốt, một chút cũng không phỏng tay.

Ngực Dịch Miểu nhói nhói mấy cái , cảm thấy khổ sở, áo khoắc lông của cậu vẫn còn ẩm ướt, có nước rơi trên người có thể đả thương tâm tình nhưng lại có nước rơi lên là lại làm ấm lòng người.

Hạ Hướng Vũ chính là một giờ gọi cho bảo an ba lần, hỏi một chút xem bé yêu nhà mình về đến chưa, người này không mang điện thoại, anh sao biết được cậu có phải là đi với tên bạn học kia không ?

Hạ Hướng Vũ sợ Dịch Miểu lừa mình, cho nên thử hỏi hỏi, “Trong nhà…… có chuyện gì thế?” Cảm thấy hỏi như vậy không được cho lắm, nhanh chóng nói tiếp một câu, “Có hêu cầu hỗ trợ gì thì hãy nói ra nhá.”

Dịch Miểu đi hai bước thì dừng lại, Hạ Hướng Vũ cũng đứng lại theo, Dịch Miểu ngoan ngoãn nhào vào trong l*иg ngực anh, bị khí lạnh trên áo lông vũ mà Dịch Miểu mặc làm cho giật mình.

Dịch Miểu có điểm khác thường, ngày thường…… Cậu cũng không phải là tuýp người chủ động, tuy rằng chính mình cũng không phải, nhưng là Hạ Hướng Vũ nghĩ, thích đồ gì đó mới khiến con người không dám tới quá gần, sợ đánh mất, anh muốn kim ốc tàng kiều, anh muốn che giấu tình yêu.Đều là lần đầu tiên anh kết hôn, là lần đầu tiên yêu đương, cũng là lần đầu tiên học cách đi thăm dò tình yêu một người.

Hạ Hướng Vũ sờ sờ tóc Dịch Miểu, mềm mụp, “Làm sao vậy?” Hậu kết giật giật muốn nuốt nước miếng, anh thích cảm giác được Dịch Miểu ôm.

Một nhóc con nho nhỏ, thực đáng yêu, Dịch Miểu mang thai năm tháng nhưng bụng vẫn không lộ rõ, cách vài món quần áo mà ôm anh , người này…… hình như là đang làm nũng thì phải, làm tâm Hạ Hướng Vũ đều cảm thấy mềm nhũn ra rồi.

“Không có việc gì……” Dịch Miểu khịt khịt cái mũi, “Chỉ là muốn ôm một cái……”

Là muốn được yêu, rất muốn, cậu trước nay chưa từng trải nghiệm cái cảm giác được người khủng ở trong tay là như thế này, sợ hãi làm mất cảm giác này, anh nhìn người khác, kỳ thật chính mình đang hâm mộ, cũng muốn.

Hạ Hướng Vũ còn tưởng rằng làm sao, bàn tay to ôn nhu nhéo nhéo khuôn mặt Dịch Miểu, “Bên ngoài lạnh lắm, về nhà, cũng không nói là không cho em ôm.”

“Nhưng hiện tại em đang muốn một cái…… chỉ một chút thôi, được không? Tiên sinh…… xin anh……”

Cậu muốn khóc, hôm nay ở nhà không có khóc, nhưng bây giờ là đang ở trong lòng Hạ tiên sinh trong lòng ngực, cậu rấtmuốn khóc.