Trên bàn cơm lại trở về như lúc ban đầu, không ai nói gì cả, tất cả đều xấu hổ ăn cơm.Không khí càng ngày càng kỳ quái, Dịch Miểu yên lặng ngồi ăn cơm, lão gia tử cũng có sắc mặt không tốt, Tần Á Bình ăn mấy cái bánh, nói mấy câu để hoà giải bầu không khí này cũng không được, bà chả còn cách gì nữa cả.
Dịch Sanh nhỏ hơn cậu 11 tuổi,nó hiện tại đang trong thời kỳ bướng bình, đối với người anh trai này, nó chính là chưa từng để mắt đến, nhìn cậu yên lặng ăn cơm, nó liền nói, "Quà của tôi đâu?Anh về tay không vậy thôi á?", giọng nói mang theo chất vấn.
Buổi sáng cậu đi tương đối nhanh, trong túi cũng không mang theo nhiều tiền, cậu cơ bản là không xin tiền Hạ Hướng Vũ. Tài sản của cậu không nhiều, sang nay đi gấp quá, điện thoại còn không mang, bây giờ mà đi mua quà thì cũng không kịp nữa rồi, nhẹ giọng trả lời, "Lần sau anh đưa cho em được không? Anh......"
"Mẹ bảo anh đưa người về, anh không làm theo còn chưa tính, sinh nhật tôi mà anh cũng mang theo quà gì về? Vậy anh còn về làm cái gì nữa." Dịch Sanh cũng chỉ nói cho có, không phải thực để ý gì, gắp đồ ăn nhét vào miệng, mặt lạnh nhìn cậu, xem cậu định trả lời như thế nào.
Dịch Miểu nuốt nuốt nước miếng, cậu không phải khẩn trương mà là đến ăn sinh nhật một tiểu hài tử, cậu lại không mang quà, hình như cũng không được cho lắm, "Em muốn cái gì thì nói với anh, lần sau về anh mang cho, được không?".
"Thôi, trong nhà cũng không phải thiếu mấu đồ anh mua."
Trong nhà Dịch Sanh được nuông chiều, muốn cái gì cũng có, Dịch Miểu lười cãi lại, nghĩ cơm nước xong thì về, nói không chừng tiên sinh cũng vì cậu một mình về nhà mà sinh khí.
Đột nhiên cạu cảm thâdy có chút mệt, lúc nào cũng phải lấy lòng cả hai bên, nhưng chả bao giờ nên hồn cả, tính cách cậu quá mềm, dễ bị khi dễ, từ nhỏ đã không có cảm giác an toàn, hẳn cả đời sau cũng sẽ luôn như thế.
Dịch Miểu không biết phải nói gì tiếp theo, dù sao sắc mặt ba mẹ cũng không tốt vì cậu không mang Hạ Hướng Vũ về rồi, cảm thấy cậu gả ra ngoài liền hướng về người khác luôn, nhưng Dịch Miểu nghĩ, tiên sinh ít nhất sẽ nói chuyện cũng cậu a, không như này.
______
Ăn xong một bữa cơm, Dịch Miểu chịu không ít ủy khuất, trong tối ngoài sáng bị Dịch Hồng Quốc chửi không coa tiền đồ, nói cậu đã là một omega vô dụng rồi mà còn không biết cố gắng.
"Con cùng mẹ nói thật đi, có phải Hạ Hướng Vũ không thích con? Tình cảm không tốt?" Cơm nước xong, Tấn Á Bình kéo Dịch Miểu sang một bên nói chuyện, con trai của bà, bà vẫn còn hiểu một chút.
Một omega chuyện gì cũng thích giấu ở trong lòng, nếu không phải Dịch Hồng Quốc thật sự không thích cậu, thì nghĩ thôi cũng sẽ rất đau lòng.
Dịch Miểu nhàn nhạt cười, "Không có việc gì đâu, bọn con khá tốt." Cậu có hơi cảm động một chút, rốt cuộc thì mẹ ở trong tối vẫn lén lút quan tâm cậu, còn trước kia đều lấy Dịch Sanh làm trọng tâm.“Vậy vì sao hôm nay con không mang cậu ấy? Có biết em trai con…… Ai,tuy lần này ba con không nói, nhưng lần sau thì ta không chắc đâu, con về nhà cùng Hướng Vũ nói hai câu, không hì một câu cũng được, không phải……” Lời còn chưa nói xong, mà Dịch Miểu nghe đã thấy trong lòng không thoải mái.“Mẹ……” Dịch Miểu nhíu nhíu mày, cảm thấy vừa rồi ăn quá nhiều, làm cậu rất không thoải mái, nhưng vẫn nhịn lại nói, “Con biết rồi……”
Nói xong cũng không định ở lại nữa lại, mặc vào áo khoác vào chuẩn bị đi, bên trong áo lông còn có chút ướt, nhưng cậu cũng không quan tâm, dù gi rong nhà hiện tại cũng không có quần áo của cậu, về nhà thay sau cũng được.
Nhà cũ Dịch gia ở vùng ngoại thành, cậu không mang điện thoại nên không bắt được xe, chậm rì rì đi ra ngoài, Tần Á Bình đưa cậu ra cửa cũng không thấy bảo người đi theo lái xe đưa cậu về, gần đây cậu so với khách trong nhà cũng không bằng nữa rồi,tâm Dịch Miểu rất làkhổ sở.
Rũ đầu đi trừng bước về phía trươc, đêm qua vừa mới có tuyết rơi, trời thật ra cũng không lạnh lắm,đi hai bước thi nghe thấy phía sau có người gọi cậu một tiếng.
“Dịch Miểu.”
Dịch Miểu xoay người, thấy Dịch Sanh từ cửa lớn chạy ra, nó lớn lên rất nhanh,, nhìn cũng cao tầm tầm Dịch Miểu, dù sao cũng là một Alpha, đương nhiên là hiếu thắng hoen so với một omega véo cái liền khóc như cậu nhiều.
Dịch Sanh ở trước mặt cha mẹ làm đứa bé ngoan nếu cậu một tiếng anh, trong đều là lén lút kêu tên của cậu.
Dịch Miểu dừng lại bước chân, nhìn người đang hướng bên cậu đi tới, dò hỏi, “Làm sao vậy? Có chuyện gì sao?”
Chóp mũi Dịch Miểu bị đông lạnh có chút hồng hồng, thoạt nhìn đáng yêu không được, Dịch Sanh chạy đến bên người cậu, thấy được dáng vẻ này, giống như một tiểu đáng thương không ai muốn , ho khan một tiếng giảm bớt xấu hổ.
Dịch Miểu không biết vì sao Dịch Sanh lại ho, có thể là do tời lạnh chăng, thoạt nhìn khuôn mặt Dịch Sanh có điểm ửng đỏ, bên tai cũng cũng thế, nó lấy đồ từ trong quần áo của mình ra đưa cho cậu, “Đừng làm ra bộ dáng keo kiệt nữa, cứ như trong nhà nghèo đến múc không nuôi nổi anh vậy.”
Dịch Sanh xoay tầm mắt không để ý cậu, sau đó đem mũ của mình đội lên đầu Dịch Miểu, “Kêu xe, đi xong thì khi nào anh về nhà tiếp?”
“Này……em đưa cho anh mấy cái này làm gì a?”
Một cái thẻ ngân hàng, Dịch Miểu nghi hoặc, Dịch Sanh vừa rồi còn đòi quà sinh nhật từ cậu, hiện tại sao lại cho cậu thẻ ngân hàng a?"Khụ, tôi dùng còn thừa, tiểu gia đây tâm tình tốt liền bố thí cho anh, không anh lại đến một món quà cũng không có tiền mua.”
Dịch Sanh lẩm bẩm một tiếng, mắt thường cũn có thể thấy mặt nó hiện tại đang rất là đỏ, Dịch Miểu cảm thấy không thể hiểu được, không chờ cậu hỏi, nó người liền xoay người trở về nhà, cũng không có ở lại nghe lời cậu nói.
Dịch Miểu nhìn thẻ ngân hàng trong tay thì cảm thấy buồn cười, nhóc này ngày thường ở nhà làm trời làm đất, thế nhưng còn trộm cho cậu tiền, chẳng lẽ cho rằng cậu sau khi kết hôn chịu ủy khuất? Không có tiền để mua quà cho nó sao?
Dịch Miểu cảm thấy rất hài, nghĩ về nhà phải chọn cho Dịch Sanh một món quà, mấy ngày sau sẽ đưa lại đây, đem thẻ ngân hàng cất đi, đợi lần sau thì đưa lại cho nó.
Dù gì thì từ nhỏ cũng lớn lên ở bên người cậu, tuy rằng vẫn hay khi dễ cậu, ngoài miệng nói Dịch Miểu là anh trai mềm yếu vô năng, sau lưng kỳ thật cũng lo lắng cho cậu sống ở nhà mới không tốt.
Ngực Dịch Miểu cảm thấy ê ẩm, cậu luôn nghĩ là không được để bản thân buồn, rốt cuộc thì trong bụng còn có một tiểu bảo bối, sợ tâm tình của mình không tốt sẽ ảnh hưởng đến bảo bảo, nhưng hôm nay về nhà đã làm tâm tình của cậu lọt vào thung lũng.
Hắn khổ sở chính là ba mẹ từ khi sinh cậu ra liền vì giới tính mà khinh thường cậu, không yêu thương cậu giống như Dịch Sanh, ngẫu nhiên ghen tị thì cũng chẳng làm được gì, chỉ có thể để ở trong lòng.
Dịch Miểu quá mềm, cho nên có thể làm người ta cảm thấy tùy tiện khi dễ cũng được, buồn phiền chuyện gì thì cũng đều phải tự mình gặm nhấm.
“Bảo bảo, con nói xem…… ba có phải hay không không tốt.” Cậu ngẫu nhiên sẽ cùng Tiểu Bảo trong bụng nói chuyện, sau tất cả thì cũng chỉ có bé con là nghe cậu nói chuyện phiếm