Trong phòng ngủ, bởi vì Dịch Mang thai nên căn phòng đều được trang trí bằng màu vàng sữa, thoạt nhìn rất ngọt ngào, khả ái.Dịch Miểu được ôm vào trong phòng ngủ, Hạ Hướng Vũ kê gối đầu cho cậu, cho cậu thành thành thật thật nằm xuống để chuẩn bị ngủ, anh sẽ bồi cậu cùng ngủ rồi sau đó sẽ rời đi.
Khuôn mặt trắng trắng của cậu dần nhiễm sắc ửng đỏ, cậu nghĩ rằng thời gian tiên sinh ở cùng cậu lại nhiều hơn một chút, vậy là quan hệ của hai người đã có tiến triển a.
Hạ Hướng Vũ nhìn cậu, dáng người nhỏ bé nằm ở trên giường. Bởi vì trong phòng không lạnh, nhiệt độ điều hòa vừa phải, cũng không có chăn nặng như chă bông mà chỉ có chăn tơ tằm nên có thể nhìn rõ độ cung trên bụng nhỏ của Dịch Miểu, một dựng phu đáng yêu tiêu chuẩn. Hạ Hướng Vũ càng nhìn thì trong lòng càng tháy ngứa.
Anh nghĩ nghĩ liền duỗi tay nhéo mặt Dịch Miểu, ""Sao thế, sao lại không ngủ?"" Người Dịch Miểu tuy rằng hơi gầy, nhưng trên mặt lại đầy thịt như một em bé vậy.
Đáng yêu muốn chết, Hạ Hướng Vũ nhéo thì thấy mềm như kẹo bông gòn vậy, nếu đén gần hơn nữa chắc chắn sẽ ngửi được hương Milan ngọt ngào làm say lòng người trên người cậu.
Dịch Miểu chớp chớp mắt, cậu thấy Hạ Hướng Vũ niết mình liền cười một chút, lúm đồng tiền hiện lên, thanh âm nói chuyện cũng ngọt ngào, ""Bởi vì tiên sinh đang nhìn em......""
Thanh âm nói chuyện làm Hạ Hướng Vũ khi nghe cũng phải say, vợ nhỏ nhà mình quá đáng yêu, phải làm sao phải làm sao? Online chờ gấp.
Hạ Hướng Vũ chỉnh chỉnh giọng nói, muốn bảo trì cho mình một ít lý trí, nhưng tiểu tiên sinh của anh thật đáng yêu, đầu ngón tay phấn bạch của cậu túm góc áo anh, mắt hạnh với hàng mi dài, thoạt nhìn thật ngoan.
Hạ Hướng Vũ nghĩ nghĩ, bồi cậu nhiều một chút cũng không có gì không tốt, ""Ngủ nhanh đi, chỉ vài giờ thôi đấy, em không ngủ nhưng bé con thì muốn đấy."" Anh vuốt mặt cậu, đáy lòng càng thêm vui vẻ.
Dịch Miểu thấy trong lòng có điểm ngọt ngào, ""Tiên sinh bồi em, em vui lắm.......Nhưng không ngủ được....."" Cậu cắn môi dưới, cười rộ lên, hàm răng nhỏ trăng trắng với đôi mắt cong cong, ""Em rất thích tiên sinh bồi êm.......""
Thích mình bồi cậu,.....Dịch Miểu thích.
Dịch Dịch góc chăn cho cậu, nhẹ giọng nói, ""Tôi sẽ bồi em cho nên nhanh ngủ đi.""
Hạ Hướng Vũ không quen cách biếu đạt, bởi vì anh luôn nói sa lời cho nên anh tương đối không thích nói chuyện, anh cũng không phải là người nói nhiều, liền đứng ở mép giường cho cậu ngủ.
Dịch Miểu từ đầu giường lấy một quyển sách, đưa cho Hạ Hướng Vũ, nói, ""Em thấy trên TV nói, .......bé con rất thích nghe kể chuyện, .....nói.....thai giáo cũng rất quan trong.""
Quyển sách này rất mới, Dịch Miểu cũng không hay đọc, dù sao cũng là xem TV thấy người ta nói vậy thì mua về, khi mua về lại để ở đầu giường, không mấy khi bỏ ra đọc.
Bởi vì bên trong đều là truyện cổ tích, hơn phân nửa đều không mới mẻ độc đáo, truyển cổ tích Dịch Miểu biết đều là truyện dỗ trẻ con, cho nên cậu cũng xem không nhiều lắm, chẳng qua là thấy quyển này không tồi, ngẫu nhiên đặt ở mép giường, rất vui vẻ.
Quyển này thật dày, văn hay tranh đẹp, Hạ Hướng Vũ nghĩ thật đáng yêu, cho nên anh nói ra, ""Đã bao lớn rồi, thế nhưng lại xem cái này, thật ấu trí a.""
"".......""
Dịch Miểu còn tưởng Hạ tiên sinh hôm nay sẽ rất ôn nhu a, xem ra chính cậu đã suy nghĩ nhiều rồi, cậu thường ngày cùng Hạ Hướng Vũ giao lưu không nhiều lắm, nếu không phải trong bụng có tiểu bảo, thì hai người hoàn toàn trong sạch a.
Đôi khi Dịch Miểu muốn tìm một chút đường để ăn, tìm xem gợn sóng sinh họat hôn nhân của bọn họ, cậu- một người nỗ lực đem nước nấu sôi nưng Hạ Hướng Vũ đều vào đúng thời điểm đó sẽ đem tưới nước lạnh vào.
Dịch Miểu khó chịu, không biết vì cái gì, thời gian mang thai luôn là thời gian nghĩ nhiều.
""Vậy không cần đọc nữa.......Em đã xem qua, chỉ toàn là dỗ trẻ con thôi....""
Hạ Hướng Vũ cảm thấy không khí đang dần quái quái, nhanh giọng nói, ""Tôi cũng chưa nói là không đọc.""
Hạ Tiên sinh là kiểu người điển hình của miệng chê nhưng thân thể lại thành thật nha, ngoài miệng chê Dịch Miểu ấu trĩ, trên thực tế là đã mở ra, muốn tìm được một cái thích hớp để đọc trước khi đi ngủ.
""Muốn nghe gì đây?""
""Đều được......"" Kỳ thật cũng không muốn nghe chuyện xưa cho lắm, chẳng qua cậu muốn Hạ tiên sinh nói nhiều với cậu, muốn nghe nhiều một chút, chỉ thế mà thôi.
Trong lòng cậu vẫn vui vẻ, ngày nào tâm tình cũng lên lên xuống xuống, cũng may là Dịch Miểu tiết chế tốt, phản ứng lại trì độn, luôn có thể tự mình tiêu hóa tôt, sau lại bổ não ra một đống tiết mục là tiên sinh thích mình.
Trong mắt cậu, sinnh hoạt hôn nhân như vậy một chút cũng không khổ, ít nhất là tốt hơn so với khi cậu ở nhà trước kia rất nhiều, ba mẹ hay mọi người đều chú ý đến em trai, cho nên khi cậu so sánh thì tiên sinh nhà mình tốt hơn nhiều.
Tuy rằng tiên sinh đối với cậu vẫn luôn lạnh nhạt, ngẫu nhiên còn nói nhưng lời không xuôi tai, nhưng cậu biết, người này sẽ bỏ ra một phần thời gian làm việc để đi dạo siêu thị với cậu, cũng sẽ mua cho cậu một đống quả đào nhỏ.
Hạ Hướng Vũ đọc một mẩu truyện rất đơn giản, cừu mẹ mang thai, cừu ba mỗi ngày đều bồi ở bên người nó, cuối cùng cừu mẹ sinh ra hai bé cừu con, sau này cừu ba vẫn luôn bảo vệ bọn chúng.
""Cừu ba ngày thường rất ít nói chuyện, nhưng nó rất yêu cừu mẹ, bởi vì nó biết cừu mẹ vẫn luôn bồi bên nó.....""
""Tiên sinh, sao cừu ba không thích nói chuyện?""
Hạ Hướng Vũ nghĩ nghĩ, nội tâm anh nghi hoặc, làm sao mà anh biết nội tâm nhân vật tong truyện cổ tích nghĩ gì được? Đành thuận miệng nói một câu, ""Hẳn là lúc bị ăn cỏ thì bị thương ở đầu lưỡi đi, lúc nói chuyện sẽ đau nhưng lại không nói cho ai?""
Làm ơn , Hạ tiên sinh, đây là truyện cổ tích.
Hạ Hướng Vũ đem Dịch Miểu chọc cười, cậu còn không nghĩ tới tiên sinh sẽ nói chuyện cười như vậy a.
Nhấp nhấp miệng, Hạ Hướng Vũ do dự không biết nên đọc tiếp hay không, anh cảm thấy hình như càng đọc người này càng có tinh thần a.
""Có nghe tiếp hay không đây?""
Dịch Miểu nghẹn cười, ""Có nghe.....""
""Buồn cười như vậy sao? Chả có gì đặc sắc cả, về sau ít đọc thôi.""
Dịch Miểu sờ sờ bụng nhỏ, ủy khuất chu chu miệng, đôi môi phấn nộn bị liếʍ qua mà có chút óng ánh nước, ""Em có xem đâu, là cho bảo bảo xem....""