Ý của Hạ Hướng Vũ không phải như vậy, ý của anh chính là khẩu vị của cậu có gì thay đổi nhớ phải nói rõ ra, anh nhìn Dịch Miểu nôn nghén khó chịu thì đau lòng chết mất.Nhừn khi nói ra liền biến thành lời của thẳng nam, làm Dịch Miểu vừa nghe còn tưởng Hạ Hướng Vũ thấy cậu nôn nghén thì buồn nôn.
Lời Hạ tiên sinh nói ra vẫn luôn khắc nghiệt, Dịch Miểu cảm thấy sớm muộn gì cậu cũng quen, chỉ là vẫn buồn buồn, lẳng lặng cúi đầu ăn cơm, không hề nhiều lời lấy một câu.
Bầu không khí trên bàn cơm của hai người lại rơi về trầm mặc, Hạ Hướng vũ nhìn dáng người bé nhỏ đang ủy khuất ở kia, chính anh cũng biết anh lại nói sai lời rồi, chọc cậu không cao hứng, nhưng mà.....anh sẽ không dỗ a.
Dịch Miểu ăn hai miếng cơm, muốn nói chuyện với Hạ Hướng Vũ, nhưng lời nói đến bên miệng lại không nói ra được, nghẹn ngào ủy khuất khó chịu.
Hạ Hướng Vũ thở dài một hơi, duỗi tay lấy cho Dịch Miểu một ít canh xương hầm củ mài, ""Không thích ăn thịt thì cũng phải ăn mấy món khác, ăn mỗi cơm thì làm sao được.""
""Ân....Vâng.""
Dịch Miểu nhấp miệng yên lặng ăn cơm, lại vui vẻ ăn, cậu thật là dễ dỗ, nói không chừng Hạ tiên sinh chỉ bóp khôn mặt, sờ sờ đầu cậu, cậu liền vui vẻ nguyện ý, bỏ qua chuyện cũ vui vẻ xoay vòng vong.
Hai người ăn cơm xong, Dịch Miểu ngồi trên sô pha vừa nhìn TV hí hoáy đan khăn quàng cổ, ngày thường ở nhà cậu không hoạt động nhiều lắm, đặc biệt là sau khi gả cho tiên sinh.
Tốt nghiệp xong thì kết hôn luôn, vừa kết hôn xong liền mang thai, Dịch Miểu cẩm thấy thật vi diệu.
Ngày thường Hạ Hướng Vũ ều vội cái này vội cái kia, một lúc mở họp, một lúc lại có thêm một cái hợp đồng, rất nhiều việc, phần lớn thời gian khi ở nhà đều là trong thư phong, ngẫu nhiên thì bồi cậu cùng xem TV.
Ngẫu nhiên cũng có một vài thời điểm hai người gần nhau, cũng chính là mấy ngày hôm trước, lúc mà cậu nôn nghén kinh khủng sau khi uống hai ngụm canh.
Dịch Miểu nhàm chán nhìn kịch bản tình yêu cẩu huyết trên TV, chỉ cảm thấy hâm mộ, tuy cẩu huyết nhưng cũng rất oanh oanh liệt liệt nha.
Cậu còn không được như thế, từ sau khi kết hôn, sinh hoạt đều có thể nói là bình tĩnh như nước, một chút sóng gió đều không có, tuy có hơi quá nhưng ai mà không muốn có một giai đoạn tình yêu oanh oanh liệt liệt.
Đáng tiếc là cậu đang mang thai bảo bảo, chỉ có thể an an tĩnh tĩnh làm một dựng phu.
""Leng keng"" di dộng đang ở trên bàn cơm của Dịch Miểu vang lên, Dịch miểu dứng dậy đi lấy, trên người còn có cái thảm nhung, tiên sinh nói cái thảm này rất cần thiết, đắp nó để tránh bị cảm lạnh.
Dịch Miểu lại đi chân trần, nhìn màn hình diện thoại hiển thị thông báo thêm bạn tốt, là Khúc Phong Thanh, cậu cảm thấy cái tên này thật quen thuộc, hình như nghe thấy ở nơi nào rồi, Dịch Miểu nghĩ nghĩ vẫn là đồng ý kết bạn.
Chờ phong tới: Là Dịch Miểu phải không?
Thủy thủy: Xin chào, xin hỏi ngài là..?
Dịch Miểu lướt qua vòng bạn bè của người này mới nhận ra là nghe qua ở đâu, cậu nghe cái tên Khúc Phong Thanh này qua một bạn học trước kia, là hội trưởng hội học sinh, nhưng trước đây cậu cũng không tiếp xúc nhiều, nếu có thì chắc cũng chỉ là xã giao.
Chờ phong tới: Tôi là Khúc Phong Thanh, khong biết cậu còn nhớ hay không, cùng năm học đó.
Thủy thủy: Có việc gì sao?
Chờ phong tới: Nghe nói cậu kết hôn, nghĩ muốn mừng tiền cưới, không biết còn cơ hội không?
Dịch Miểu nghi hoặc nhìn di động cảm thấy kỳ quái, cậu ở trong trường học rất trong suốt, tham gia xã đoàn hội học sinh cũng chỉ là người chạy việc, cùng người này không thân, trong ấn tượng của cậu người này như một ánh mặt trời, cùng cậu giao lưu không nhiều lắm, mà hình như cũng chưa từng nói chuyện.
Bạn bè của cậu cũng không nhiều lắm, hiện tại lại có người thêm cậu làm bạn tốt, thật kì quái, chình mình cùng cậu ta cũng không quen không biết, tên cũng chỉ ngẫu nhiên nghe qua, chuyện cậu kết hôn sao cậu ta lại biết được a?
Dịch Miểu cầm điện thoại suy nghĩ, cuối cùng cũng chỉ hỏi một câu, ""Sao cậu lại biết tôi đã kết hôn a?
Cậu cùng Hạ tiên sinh kết hôn rất nhanh chóng, làm việc lưu loát, không có một cái nghi thức nào, cũng không có cái gọi là tiệc rượu, ngay cả hai nhà gặp mặt hai nhà còn không có, chỉ như vậy cậu liền công khai vào gia môn nhà Hạ tiên sinh.
Nếu cậu không nói, người khác cảm thấy cậu chỉ ở tạm chỗ này cũng không chừng, nhưng mà cậu rất tò mò, là ai nói a? Bằng hữu của cậu ở đại học cũng không nhiều lắm, cơ bản là không có liên hệ gì....
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm, ""Đang nghĩ gì đấy?"" Hạ Hướng Vũ đột nhiên lên tiếng làm Dịch Miểu hoảng sợ, điện thoại cũng không cầm được rơi ra khỏi tay, cậu bị dọa đến mức sặc cả lên.
""Khụ.....Khụ khụ.......""
Hạ Hướng Vũ thấy sao cậu lại có phản ứng lớn như thế? Cho rằng chính anh dọa cậu hoảng sợ, chạy nhanh đến vỗ vỗ sau lưng Dịch Miểu, trấn an một chút, nhẹ giọng hỏi cậu, ""Làm sao vậy? Uống chậm một chút.""
Người này lỗ mãng hấp tấp như trẻ con vậy, không đúng, cậu chính là trẻ con mà.
""Không sao cả, anh đột nhiên ở phía sau, làm em giật cả mình......""
Dịch Miểu nhấp nhấp miệng, cảm thấy không cần uống nước nữa, đem ly nước đặt xuống, xoay người liền thấy Hạ Hướng Vũ đã nhặt điện thoại lên, nhìn lướt qua điện thoại, nhíu nhíu mày, nhưng cũng nhanh chóng đưa điện thoại lại cho cậu.
Dịch Miểu sợ tiên sinh nghĩ nhiều, chính cậu cũng không hiểu sao mình lại hoảng hốt, chạy nhanh lại giả thích, ""Em...Vừa rồi có bạn học của em, nói là cho em bao lì xì sau khi kết hôn.""
Dịch Miểu càng nói càng nhỏ giọng, cảm thấy ngượng ngùng, lúc này nói đến mừng lì xì thì có ý tứ gì chứ? Dịch Miểu sợ Hạ tiên sinh hiểu lầm cậu nói với mọii người rằng cậu đã kết hôn, thoạt nhìn tiên sinh rất không muốn lộ ra là mình đã kết hôn, cho nên chạy nhanh đến bổ sung, ""Em cũng không biết làm sao cậu ta lại biết được.....Em không hề nói với người khác.""
Cậu rũ rũ mắt, không biết mình có khỏi giả thích dư hay thừa cái gì không.
Nhưng Hạ Hướng Vũ thật ra cũng không nói gì, chẳng qua lôi kéo cậu lần nữa trở lại sô pha, ""Nói bao nhiêu lần rồi, ở nhà thì vẫn phải đi tất, lời tôi nói vân luôn là gió thoảng bên tai.""
""Không.....Không phải.""
Dịch Miểu chỉ là không thích trên chân mình có gì thôi, ở nhà cậu lại càng thích chân trần cho thoải mái, đây là thói quen của cá nhân của cậu, nhưng cũng không phải là quên lời tiên sinh, chỉ là vừa rồi đi lấy chén nước, ai ngờ đúng lúc Hạ tiên sinh ra thì thấy được.
""Sao không nói nữa?""
Dịch Miểu nhìn Hạ Hướng Vũ đang đi tất nhỏ màu trắng cho mình, hơi giật mình, không nghe rõ anh nói cái gì trước đó, hỏi lại một lần nữa, ""Tiên sinh, anh vừa nói gì thế?""
Hạ Hướng Vũ đeo xong cho cậu liền đem cậu ôm ngang lên, đi vào phòng ngủ, Dịch Miểu nhanh chóng ôm cổ anh, cậu lớn lên nhỏ, bây giờ lại đang mang thai, nhưng đối với Hạ Hướng Vũ mà nói thì cậu vẫn nhẹ lắm, không có trọng lượng, hình như cậu là kiểu gười ăn mãi không mập.
Hạ Hướng Vũ còn từng nghiêm trọng nghĩ, trong bụng người này còn có con của anh nữa, không biết cậu có trụ nổi không.