Để vệ sĩ xử cấp dưới lý hiện trường, Văn Ngọc thư đi thay quần áo sạch sẽ, trở lại phòng làm việc, báo cáo kết quả với nam chính.
Những con Chip do nhà họ Liễu phát triển đã đe dọa các nước khác, một chính trị gia ở nước Anh kiêu ngạo và tự tin phái người tới lôi kéo, nói rất nhiều lời hay lời tốt, nhưng không ngờ họ đã cho đóng cửa đuổi khách, ông ta cảm thấy rằng mình đã bị những người da vàng đáng khinh xúc phạm, thẹn quá hóa giận sai người động thủ.
Người đàn ông da trắng không biết nhiều, nhưng đủ để bật ra tên của những người bảo vệ của các chính trị gia từ miệng hắn.
Liễu Cầm ngồi sau bàn làm việc xem tài liệu, nghe Văn Ngọc Thư báo cáo, cười phun ra hai chữ:
“Ngu ngốc.”
Văn Ngọc Thư không nói gì thêm.
Cánh cửa phía sau đột nhiên vang lên, vệ sĩ ở cửa gọi cô chủ, có người mở cửa, có tiếng bước chân nhẹ nhàng truyền đến.
Văn Ngọc Thư cúi đầu, bước sang một bên, đứng cùng nữ vệ sĩ Võ Oanh, thì nhìn thấy một cô gái ăn mặc đẹp đi ngang qua bên cạnh cậu.
Nữ chính như một con chim tu hú được ở trong tổ của chim ác là bao nhiêu năm, giống như một nàng công chúa thực sự, giữa lông mày và đôi mắt của cô trông hống hách, nhưng không những không gây khó chịu mà còn trông vui tươi hơn vì thân phận của cô.
Lần đầu tiên nhìn thấy Văn Ngọc Thư, sắc mặt tái nhợt, cô điều chỉnh được cảm xúc, quay mặt đi chỗ khác, bước tới chỗ Liễu Cầm gọi anh.
“A Cầm.”
Liễu Cầm đóng tài liệu lại đặt lên trên chồng tài liệu bên cạnh: “Hả? Có chuyện gì.”
Liễu Nhiễm Nhiễm vừa mở miệng muốn nói gì đó, sau đó lại dừng lại, quay đầu nhìn Văn Ngọc đang đứng bên cạnh trầm mặc cúi đầu, cao ngạo nói: “Ờm, anh, đúng rồi, là anh đó, đi làm cho tôi một ly cà phê đi.”
Liễu Cầm cầm tài liệu định ký vài chữ, nghe được lời nói của cô, không khỏi ngẩng đầu lên nói: “Tại sao, trong nhà này có người hầu mà?”
Liễu Nhiễm Nhiễm bĩu môi hừ lạnh: “Ừ thì có, nhưng chị khát nước, chị muốn anh ta đi pha cho chị.”
Văn Ngọc Thư biết nữ chính muốn đuổi mình đi cho nên làm theo lời cô, cúi đầu, rời khỏi phòng làm việc, đi đến máy pha cà phê trong bếp lấy cà phê.
Cậu đã đoán ra được tính cách của Liễu Cầm rồi, nên nữ chính nói xấu cậu hay không cậu cũng không lo sẽ bị thuyên chuyển hay bị trừng phạt.
…
Sau khi Văn Ngọc Thư rời đi, Liễu Nhiễm Nhiễm khó chịu thở phào nhẹ nhõm, nói với Liễu Cầm: “A Cầm, anh đừng để tên vệ sĩ đó đi theo anh nữa được không? Nhìn anh ta lạnh lùng, đáng sợ như thế nào ấy, em không thích chút nào cả.”
Cô sợ nếu để Văn Ngọc Thư đi theo Liễu Cầm càng lâu, cô càng khó đuổi cậu đi, khi đó khả năng cô bị lộ cũng tăng lên, vì vậy cô đã vắt hết óc suy nghĩ để nói rất nhiều điều không hay trong khi Văn Ngọc Thư không có ở đây.
Liễu Nhiễm Nhiễm tính tình kiêu ngao, không có gì lạ khi không thích một ai đó mà không có lý do. Liễu Cầm không quan tâm mấy chuyện vặt vãnh, anh rất bận và không có thời gian để đối phó với tính khí khó hiểu của cô:
“Còn chuyện gì khác không?”
Nhìn thấy giọng điệu thờ ơ của anh, Liễu Nhiễm Nhiễm đành phải ngậm miệng ngồi một lúc, cô đi về phía cửa với vẻ mặt xấu xa, trong ánh mắt nhìn đối phương như muốn tiễn khách.
Đầu óc rối bời, nhìn không ra đường, mở cửa phòng làm việc bước lên một bước, tình cờ đυ.ng phải Văn Ngọc Thư đang bưng cà phê đến, cốc cà phê bị đổ lên người họ.
“A!”
Liễu Nhiễm Nhiễm sửng sốt, trên quần áo sáng màu hiện lên một vệt cà phê, trong lòng vốn đang tức giận, hung hăng liếc Văn Ngọc Thư một ánh mắt như muốn xuyên thủng mặt cậu, giống như trút ra hết giận dữ bấy lâu nay vì lo sợ dùng chân đá cậu một cái, để lại một dấu trên bắp chân cậu.
Liễu Nhiễm Nhiễm:
“Anh mù à?”
Nói xong cô nổi giận đùng đùng rời đi.
Liễu Cầm ngồi ở trong phòng làm việc nghe thấy động tĩnh, ánh mắt dời khỏi tập tài liệu trên tay ngó ra cửa, đúng lúc nhìn thấy vệ sĩ vừa thay quần áo đã bị ướt đẫm cà phê trên ngực và ống tay áo, trên bắp chân dính đầy bụi, cậu đang nhìn bắp chân của mình, khuôn mặt lạnh lùng đầy vẻ bối rối, giống như một con mèo đang ngủ ngon lành dưới ánh mặt trời bỗng nhiên bị đá đến đánh thức, khi tỉnh dậy thì cả người run lên không biết ai đã đánh mình, như thể… đang có một chút buồn bực?
Anh không khỏi bật ra một tiếng cười, đôi mắt đào hoa vốn dĩ đang nở nụ cười, giễu cợt nói:
“Mới ngày đầu tiên nhận việc mà đã làm hỏng hai bộ quần áo rồi, sau này tiền lương không đủ mua quần áo, nhớ hỏi tôi, tôi sẽ chi trả cho cậu.”