Ánh mắt Liễu Cầm dời lên mặt cậu, rồi nhìn đến gương mặt đầy máu của người da trắng kia, chậm rãi tán thưởng nói: “Tên hay đấy…”
“Đưa hắn trở về.”
Sắc mặt Văn Ngọc Thư bình tĩnh: “Vâng.”
Cậu đứng trước mặt nam chính, cúc áo của cậu do vừa mới đánh nhau nên bị bung ra hết, lộ ra một mảng da trắng lạnh, cậu quay lại nhìn người đàn ông áo trắng, dùng bàn tay đẫm máu chạm vào chiếc tai nghe chiến thuật bên tai, tiếng nói lạnh băng ra lệnh cho cấp dưới đến.
Không lâu sau, hai vệ sĩ mặc vest đen bước vào nhà vệ sinh, nắm cánh tay người đàn ông áo trắng lôi đi như một con chó chết.
Liễu Cầm đứng dựa vào bồn rửa tay, nhìn đối phương đang cúi đầu đi tới bồn rửa tay.
Bàn tay trắng trèo nhuốm đầy máu, những ngón tay mảnh khảnh và những chiếc móng tay được cắt tỉa cẩn thận, dưới làn nước dội lên ướt đẫm, xóa đi dấu vết của cú đấm tàn nhẫn vừa giáng vào đầu người kia.
Nước chảy xiết, máu loãng thành màu hồng nhạt chảy xuống lỗ thoát nước.
Đôi tay ướŧ áŧ rút ra một tờ khăn giấy thấm nước trên tay, vẻ mặt Văn Ngọc Thư rất bình tĩnh, cậu lau mấy vết máu dính loang lổ trên xương quai xanh và ngực mình.
Liễu Cầm nhìn lướt qua, sau đó thu hồi ánh mắt.
…
Về đến nhà, quản gia nhà họ Liễu cung kính cúi đầu chào
“Mừng cậu chủ về nhà!”
Liễu Cầm cởϊ áσ vest khoác ngoài ra, đưa cho Văn Ngọc Thư đang đứng phía sau ở bên trái anh, thản nhiên hỏi: “Ba tôi đâu?”
“Ông chủ đi nước ngoài dự tiệc trà xã giao của giới quý tộc rồi ạ, mấy ngày nữa mới về.” Lão quản gia mặc một bộ lễ phục áo đuôi tôm màu đen, đeo găng tay trắng, mái tóc muối tiêu được chải tỉ mỉ, cúi đầu nói tiếp: “Trước khi đi ông chủ có nói, bảo cậu chủ đừng quên đến trường.”
Liễu Cầm “ha” một tiếng, cười nhếch mép hỏi: “Còn ông ấy thì lại được thoải mái hưởng thụ.”
Quản gia cúi đầu, giả vờ không nghe thấy
Văn Ngọc Thư vắt áo khoác vest trên cánh tay, cùng một vệ sĩ khác đứng phía sau, ánh mắt trầm xuống, đột nhiên nghe thấy một người đàn ông gọi mình.
“Văn Ngọc Thư.”
Cậu đưa mắt nhìn sang bên đó.
Liễu Cầm khoanh chân ngồi trên ghế sô pha da, cặp mặt đào hoa mang ý cười nhìn cậu, mang theo một chút thâm tình, nhưng khi nhìn kỹ lại, trong mắt anh không có nhiều ý cười.
Văn Ngọc Thư bình tĩnh lại, trên cánh tay khoác lên một chiếc áo khoác màu đỏ rượu, tiến lên một bước, giọng nói thanh lãnh: “Cậu chủ.”
“Người áo trắng kia giao cho cậu, đừng làm tôi thất vọng.”
Văn Ngọc Thư rũ mắt xuống: “Vâng.”
Cậu về thay đồ rồi đi xuống tầng hầm, biệt thự cổ kính của nhà họ Liễu rất lớn, vệ sĩ đều mặc âu phục màu đen, đeo tai nghe chiến thuật, ngực và cánh tay đều cơ bắp căng phồng, vóc dáng cân đối hơn Văn Ngọc Thư rất nhiều, khuôn mặt lạnh lùng lãnh đạm cũng rất đẹp. Cậu đi về phía tầng hầm, người vệ sĩ đi qua cúi đầu im lặng chào hỏi cậu.
[Hệ thống không khỏi lo lắng: Ký chủ, nam chính đang theo dõi camera giám sát, có muốn ... ừm, trong lúc thẩm vấn không quá cẩu huyết không?]
Vẻ mặt lãnh đạm của Văn Ngọc Thư vẫn không thay đổi, sau khi vệ sĩ cúi đầu chào hỏi, cậu bước vào tầng hầm, liếc mắt nhìn người đàn ông áo trắng đang bị dây treo ở giữa, vẫn chửi thề và chế nhạo bằng tiếng Anh, cậu thở dài.
[Không, Liễu Cầm là con sói alpha. Anh ta yêu cầu tôi thẩm vấn tên sát thủ để xem tôi có ích gì cho anh ta không, có đáng để được huấn luyện tiếp hay không.]
[Giống như một đám dã thú trên đồng cỏ, thủ lĩnh đã già, ừm ... Tuy rằng ba của anh ta không già, nhưng sói con con này sức sống cũng đã bắt đầu bành trướng thế lực rồi.]
Nó nói, rẹt rẹt ủy khuất.
[666, cậu có đang lo lắng về việc liệu một thanh niên tốt sống trong một xã hội được cai trị bởi pháp luật như tôi có nên đi tiếp không?]
[Biểu tượng cảm xúc của = _ = xuất hiện trên màn hình hệ thống, nhìn ký chủ đang đóng kịch:... Ký chủ, tôi có tất cả thông tin của ngài đấy.]
Nghe vậy, Văn Ngọc Thư xấu hổ cười.
Trong làng giải trí, cậu được người hâm mộ gọi là Thanh Quý Công Tử, thứ nhất là vì ngoại hình và phép tắc, thứ hai, gia đình bà ngoại cậu đúng là quý tộc của nước F, nhưng người hâm mộ chỉ biết mơ hồ rằng gia đình cậu có một trang trại và một lâu đài, chứ họ không hề biết trước đây cậu chính là một tay buôn vũ khí.
Văn Ngọc Thư không có tâm lý tra hỏi hung thủ, cũng không muốn làm cho Liễu Cầm thất vọng, nhanh chóng hỏi nguyên nhân hậu quả từ trong miệng đối phương, cậu buông cánh tay đang nắm tóc người đàn ông ra, đang ngồi xổm thì thẳng người đứng lên trên mặt đất đẫm máu, cậu dửng dưng nhìn xuống người áo trắng không biết sống chết ra sao, lấy khăn ướt lau sạch đôi tay nhuốm máu của mình.
Máy ảnh lỗ kim hoạt động nhẹ nhàng.
Phòng làm việc.
Máy tính trên bàn đang phát hình ảnh tầng hầm, Liễu Cầm lười biếng dựa vào trên ghế, bưng ly cà phê, nhìn vệ sĩ đứng trên vũng máu, trong mắt lóe lên một tia tán dương.