Ở Truyện Ngôn Tình Trêu Chọc Nam Chính Thẳng Nam

Quyển 2 - Chương 3-1: Người cậu thơm quá, xịt nước hoa à?

Liễu Cầm chỉ nói đùa một câu, sau đó tiếp tục giải quyết việc của công ty. Nhìn anh như vậy thôi nhưng có vẻ rất thích trêu chọc Văn Ngọc Thư, nhưng Văn Ngọc Thư trong lòng biết rõ cậu bây giờ trong mắt nam chính đơn giản chỉ là một tên vệ sĩ.

Nhưng mà…

Người vệ sĩ mặc vest đen đứng sang một bên, cụp mắt xuống, che giấu sự háo hức trong đôi mắt màu hổ phách nhẹ, nhàn nhạt nghĩ, chuyện này thật thú vị.



Hôm qua, suốt đêm trời cứ mưa lất phất, mãi đến sáng trời mới tạnh, bên ngoài trời tối mờ u ám một mảng.

Giường trong phòng của Văn Ngọc Thư có chút lộn xộn, trên người có vứt một chiếc áo ngủ.

Cậu đứng bên cạnh giường, một bộ đồ đen ôm lấy thân hình mảnh mai, một bàn tay trắng lạnh lẽo cầm một khẩu súng lục đen, rũ mắt xuống, mở tạp chí ra kiểm tra, sau đó lại đẩy ổ đạn trong súng ra kiểm tra, rồi đẩy vào, đừng dậy dắt khẩu súng ra thắt lưng sau, đi tới cửa.

Phòng bên cạnh là phòng của Liễu Cầm, khi cậu đi ngang qua, trong phòng Liễu Cầm có một nữ thư ký mặc vest công sở, cô ấy đang cầm một tập tài liệu và đang báo cáo lịch trình hôm nay của anh.



“...Liễu tổng, sáng nay ngài có một cuộc họp, buổi trưa, chủ tịch tập đoàn Như Sâm muốn mời ngài đi ăn, đã từ chối. Đến một giờ chiều, ngài phải đến trường nên lịch trình đã được điều chỉnh sang ngày mai cho ngài rồi ạ.”

Người đàn ông dường như vừa mới tắm xong, trên người chỉ mặc một chiếc quần âu đen, thắt lưng buộc ngang hông, tóc rũ xuống trán đυ.ng tới chân mày, mặc một chiếc áo sơ mi đen, đang nghe người phụ nữ báo cáo hành trình hôm nay ở một cách có năng lực và điềm tĩnh, anh uể oải cài cúc áo lại, ừm một tiếng coi như là đã trả lời.

Văn Ngọc Thư đi tới gần anh, lấy cà vạt trong hộp, cụp mắt xuống giúp người đàn ông thắt cà vạt.

Liễu Cầm bận rộn trong phòng làm việc đến nửa đêm hôm qua nên uống tới ba ly cà phê, nghiến răng không ngừng nghĩ Liễu Thính Lam bay ra nước ngoài nhàn nhã uống trà, hiện tại anh hơi buồn ngủ, mí mắt anh uể oải rũ xuống, sự hung hăng của anh hòa thành vẻ thản nhiên, sau vài giây, anh đột nhiên bật cười, giọng nói của anh vẫn còn chút mệt mỏi vì buồn ngủ:

“Người cậu thơm quá, xịt nước hoa à?”

Một câu nói bình thường lại ái muội một cách khó hiểu.

Cô thư ký bên cạnh ngậm miệng, vẻ mặt kỳ quái, dù sao cô cũng vào ngành nhiều năm rồi, nghe quá nhiều chuyện bẩn thỉu, bạn bè cũng là thư ký như cô thường phàn nàn về tên sếp ngu ngốc của cô. Thư ký bình tĩnh mà lẩm bẩm, nhưng ai cũng biết Liễu tổng và chủ tịch không có sở thích chơi đàn ông nên không đến mức cố ý nói ra câu này để trêu chọc nam vệ sĩ của anh.

Vẻ mặt lãnh đạm của Văn Ngọc Thu lộ ra vẻ hoang mang, cậu là vệ sĩ, đương nhiên không thể xịt nước hoa có mùi, nghiêm túc nhìn Liễu Cầm rồi giải thích:

“Cậu chủ, tôi đâu có xức nước hoa.”

Liễu Cầm có thể cảm nhận được ngón tay mát lạnh của cậu chạm vào, anh đương nhiên không có suy nghĩ gì khác, không ngờ đối phương lại nghiêm túc đáp lại anh như vậy, miễn cưỡng thả lỏng mi mắt, cười rồi ừm một tiếng.

Hệ thống đã theo dõi bí mật, thấy nam chính không có phản ứng gì, không khỏi thở dài, buồn bực đến nỗi ánh đèn trên người không còn chiếu sáng nữa.

[Ôi trời, nam chính quá thẳng, hoàn toàn không đáp lại sự đυ.ng chạm của ký chủ, ca này coi bộ khó chơi rồi đây.]

Vẻ mặt của Văn Ngọc Thư không thay đổi, thắt cà vạt cho nam chính, nhưng trong lòng lại hừ một tiếng, thản nhiên nói.

[Đừng nóng vội vậy chứ.]



Mưa tí tách rơi cả ngày, trời vẫn chưa tạnh, học sinh đi đường cầm ô đi về phía dãy phòng học.

Một chiếc ô tô sang trọng đậu ở cổng trường Đại học Kinh tế Tài chính, Văn Ngọc Thư vừa xuống xe, đi tới cửa sau, giơ chiếc ô đen lên, cung kính mở cửa.

Xe sang thì không có gì bất thường, nhưng những vệ sĩ đi xuống đã thu hút sự chú ý của mọi người, học sinh đi ngang qua nhìn họ thì thầm.

Liễu Cầm thay một bộ quần áo bình thường đơn giản, xuống xe, đứng dưới ô.

Anh cao, có đôi chân dài, mặc chiếc áo khoác rất đẹp, anh sải rộng bước chân đi về phía trước, người vệ sĩ có vẻ ngoài đẹp đẽ lạnh lùng đang đứng phía sau bên trái anh, cầm ô cho anh với đôi tay trắng lạnh.

Mưa phùn như tơ, đập vào đầu ô đen, dần dần trở nên phủ lên vải ô một tầng ẩm ướt. Hai người đẹp trai, một người chỉn chu như một thiếu gia nhà giàu, người còn lại thì bảnh bao và xinh đẹp, với bộ vest đen nghiêm nghị và lạnh lùng tôn lên vòng eo săn chắc và đôi chân dài miên man, sau tai còn đeo một sợi dây tiếp nhận, có thể nói đó là vệ sĩ chuyên nghiệp, hai người cũng bước đi dưới ô, trông càng bắt mắt hơn.

Có người nhịn không được chụp ảnh, đăng nó lên diễn đàn, ngay lập tức gây ra cuộc thảo luận.

Liễu Cầm là một nhân vật quan trọng trong trường, vẫn còn đang đi học nhưng đã là chủ tịch điều hành, trong một lần thất bại, anh đã đưa Công ty Khoa học Kỹ thuật Sang Thế thắng kiện chính phủ hợp tác trong một lần sụt giảm, khiến những người khác phải câm nín.

Tin anh đến lớp học được đăng tải từ trên diễn đàn, rất nhiều người đã đội mưa đến lớp học, không lâu sau đó lớp học chật cứng người.

Để không làm phiền người khác, Liễu Cầm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, Văn Ngọc Thư vẫn luôn đứng sau lưng anh, vẻ mặt không thay đổi, nhưng thật ra rất cảnh giác xung quanh.

Sau khi hai tiết học kết thúc, trời quang mây tạnh.

Lúc bọn họ đang về, Liễu Cầm bị một nữ sinh là người quen chặn lại, nữ sinh vén tóc ra sau tai, khuôn mặt có chút đỏ lên, muốn lại gần cùng Liễu Cầm nói chuyện, sợi dây tai nghe vệ sĩ của Văn Ngọc Thư rung lên, cậu theo bản năng bước đến ngăn cản cô ấy lai,

Cậu lạnh như băng, rất bất nhân nhân tình, khí chất trên người cũng tràn đầy.

Thiếu nữ có chút xấu hổ mà nhìn Liễu Cầm.

“Tiền bối, em có thể nói chuyện với anh một chút không?”

Liễu Cầm đoán được cô ấy định nói gì, đối với vẻ mặt của cô gái, anh nghĩ rồi nói: “Được.”

Anh nhìn về phía Văn Ngọc Thư: “Tránh mặt một chút.”

Nghe anh nói vây, Văn Ngọc Thư không chặn cô ấy lại nữa, cậu cúi đầu, đi về phía trước một đoạn đường, cho đến khi không còn nghe thấy giọng nói của bọn họ nữa mà dừng lại chờ đợi.