Chuyển ngữ: Juliawaw
“Chúng tôi không câu giờ, chúng tôi uống ngay đây!” Cô vừa cười xòa vừa bóp mặt Hòa Đồng Trần.
Nói thì chậm, làm nhanh lắm. Bích Lạc Trừng được đà đổ cốc nước của mình vào miệng hắn, bắt hắn uống. Rót xong còn biết đẩy cằm hắn lên.
Động tác rót thuốc nhanh gọn, các phim cô xem đều ép uống thuốc như thế này!
“Khụ khụ khụ!” Hòa Đồng Trần không ngờ Bích Lạc Trừng hành động bát nháo. Không lường trước nên bị sặc và còn uống ực hai ngụm nước.
Đúng thật là không sợ đối thủ giỏi như thần, chỉ sợ đồng đội ngu như heo!
Bị đồng đội óc chó phá rối, Hòa Đồng Trần vụt mất cơ hội.
Nhìn các khẩu súng đồng loạt chĩa vào mình, anh nhếch môi không còn gì để nói: “…”
Bích Lạc Trừng! Anh rất cảm ơn cô!! Chẳng có lẽ cô cùng một giuộc với cái lũ này!!!
“Khỏi cảm ơn tôi cứu mạng cậu. Giờ này rồi còn chơi trò lạnh lùng làm gì, các anh xã hội đen kia sẽ bắn thủng tim cậu đó!”
Bích Lạc Trừng tự thấy mình có công lớn, cô cầm cốc nước khác uống cạn: “Tôi đã uống, chúng tôi đều uống rồi, các đại ca hạ súng được rồi nhỉ!”
“Khoan đã.” Anh đen số một muốn ngăn cô nhưng đã muộn: “Tiên nữ tuyết à, uống vài ngụm là được, không cần uống hết đâu…”
“…” Bích Lạc Trừng nhìn cái cốc không một giọt nước thừa trong tay cô.
Hay lắm, sao không nói sớm, cô cũng rất cảm ơn anh ta!
Ơ, sao cô lại phải nói cũng?
“Rất tốt, đều rất biết điều!” Anh đen số hai nghiêng đầu, vỗ tay anh đen số sáu ngay phía sau.
Anh đen số sáu hiểu ý, xách hai cái vali nhỏ nặng trịch đặt trước mặt Bích Lạc Trừng và Hòa Đồng Trần.
Anh ta cúi xuống mở khóa: “Trong đây là một nửa tiền đặt cọc, mỗi vali là một triệu tệ. Nếu hôm nay quay xong, đại ca bọn tao mà hài lòng thì còn có thêm một triệu khác đợi bọn mày. Thể hiện cho tốt vào.”
Mỗi vali một triệu tệ, quay xong trả hai triệu một tập?!
Hai mắt Bích Lạc Trừng tỏa sáng. Ông trùm nhiều tiền hào phóng có khác, đừng quên cô phải quay hai mươi tập phim cổ trang mới được một triệu…
Mấy cái ông này, làm gì phải răn đe rồi mới dỗ ngọt, nếu đưa một triệu trước thì cô… thì cô cũng không đồng ý. Dù gì cô cũng là người có chuẩn mực đạo đức, sao lại bán đứng cơ thể vì hai triệu tệ.
Hòa Đồng Trần nhìn lướt qua cô. Đừng tưởng anh không nhìn thấy, chút tiền mọn mà con bé này cũng sáng rực mắt.
“Được rồi, đã thấy tiền đóng phim, phim trường ở bên này, vào đi!”
Anh đen số hai chỉ cánh cửa bên phải, dí súng vào eo bắt bọn cô vào trong: “Con mẹ mày nghe lời cho tao, còn muốn giở trò diễn giả, anh em tao không chỉ biết chơi súng mà chơi dao cũng rất điệu nghệ. Rạch vài nhát nhẹ nhàng vào cái má kiếm cơm của bọn mày, coi như giúp bọn mày nổi tiếng thêm…”
Bích Lạc Trừng hứa vội: “Không diễn giả, nhất định không diễn giả!”
Cô và Hòa Đồng Trần vừa vào trong, cánh cửa đã bị khóa ngoài.
Đập vào mắt là khung cảnh cổ xưa với hoa cỏ, lụa mỏng bay bay.
Quanh phòng đặt đá khô, khói trắng lượn lờ như cảnh trong mơ, có cảm giác đang đứng trong tiên cảnh.
Giường la hán gỗ lê đặt giữa phòng. Quanh giường đặt mấy máy quay, có cả bảng hắt sáng, mic thu âm, quạt điện nhỏ thay thế quạt công nghiệp.
Phút chốc, Bích Lạc Trừng ngỡ như mình đang quay phim ở phim trường.