Chuyển ngữ: Juliawaw
Nhận được câu trả lời khẳng định không cho diễn giả của anh đen số hai, Bích Lạc Trừng chán nản, tan biến tia hy vọng cuối cùng!!!
Cô gượng cười, gật đầu phối hợp: “Đóng thật, dĩ nhiên đóng thật, chúng tôi hứa sẽ không giở trò! Chúng tôi sẽ diễn nghiêm túc cho đại ca và phu nhân xem phim vui vẻ. Đúng không hả A… A Trần!”
Hòa Đồng Trần giật cánh tay bị Bích Lạc Trừng ôm chặt, gằn giọng tức giận: “Bích Lạc Trừng, buông tay ra!”
Con bé này nhát chết thật.
Đẩy anh ra chặn súng đã đành, nhưng đừng rước phiền thêm được không!
Cô ôm anh khư khư làm anh không thể chớp thời cơ. Cô ôm như thế bảo anh làm sao cướp súng phản công?!
“Cậu còn có tình người không vậy? Tôi con gái sợ lắm, trốn sau lưng đàn ông đấy thì đã làm sao, tôi không buông tay đấy thì đã làm sao!” Bích Lạc Trừng ôm chặt hơn, có chết cũng không chịu buông.
Sống hay chết chỉ trong ngang tấc lại vẫn ra vẻ tiên quân lạnh lùng, cô không tin hắn không sợ chết!
Hắn cứ như dũng sĩ, núi thái sơn có sụp cũng không thay đổi sắc mặt, không thể phối hợp tỏ ra ngọt ngào một tí à?!
Sao cô lại có đồng đội óc chó thế này.
Dân xã hội đen gϊếŧ người không chớp mắt, Hòa Đồng Trần tính bỏ cái mạng quèn ở đây là việc của hắn, có muốn chết cũng đừng kéo cô chết cùng!
Anh đen số ba bưng hai cốc nước, ra lệnh ngắn gọn: “Uống.”
Bích Lạc Trừng chớp đôi mắt to tròn trong veo: “…Đây là nước gì?”
Tự nhiên cho bọn cô uống nước, chắc không phải sợ bọn cô khát đâu nhỉ?
Anh đen số một tốt bụng giải thích: “Là nước lọc nhưng có thêm ít thuốc. Chúng tôi lo tiên nữ tuyết và tiên quân đại nhân ngại ngùng, câu nệ quá…”
“Thằng Ba nói nhiều với chúng nó làm gì?! Cấm hỏi linh tinh.”
Anh đen số hai giơ tay, ra góc phòng nổ súng bắn bình thủy tinh cắm hoa bách hợp: “Đại ca nói rồi, trông hai chúng nó như thần tiên thế này, có cởi hết trên giường cũng không có cảm xúc, chẳng biết có diễn được như JAV không. Không cho bọn mày ít thuốc kí©ɧ ɖụ© thì làm được gì? Uống mau!!!”
Bích Lạc Trừng bị tiếng súng to làm cho giật mình, ong não, vốn đã ngoan ngoãn lại càng nghiêm chỉnh.
Chẳng cần quát nhiều, cô cầm luôn cốc nước: “Đại ca suy nghĩ chu đáo thật, không hổ danh là đại ca của bao nhiêu người, suy nghĩ đâu ra đó, vô cùng chu đáo!”
Má nó, bảo ai không có cảm xúc?! Cô nhịn, cô nhịn!!!
Anh đen số hai thấy cô biết điều, quay sang dí súng vào Hòa Đồng Trần: “Mày cũng uống mau!”
“Cái thằng mặt trắng như mày cần uống nhất. Trông không có mấy lạng thịt, có khi thằng cu thua quả ớt. Không cho uống thuốc, không biết nấm kim châm của mày có cứng nổi không.”
“Mỹ nữ ngon nghẻ thế này đóng AV với này quá là làm tội em nó! Nào, uống mau đi, còn câu giờ nữa có tin tao đánh chết mày không!”
Hòa Đồng Trần buông hàng lông mi dài, đôi mắt tối sầm.
“Hờ! Hay là…” Hắn cười khẩy, đang định cướp súng rồi bắt anh đen số hai phát biểu bừa bãi làm con tin.
Bích Lạc Trừng thấy tình hình không ổn, với kinh nghiệm đi diễn ba tháng, cô nhìn là biết họ chuẩn bị chửi nhau.
Làm ơn đấy, hắn chỉ có tay không, tính đấu võ mồm với họ mà không sợ bị đưa về chầu trời như bình hoa kia à.
Hắn có khác nào lợn béo vào lò mổ…
Hắn thích chết sao?!