Chuyển ngữ: Juliawaw
Rất xịn xò, rất chuyên nghiệp, rất ngang ngược.
Dạo này quay phim con heo cũng bài bản ghê…
Nữ đạo diễn trung tuổi đeo khẩu trang vào chỉnh góc máy quay.
Đạo diễn vẫy tay bảo bọn cô ngồi xuống sô pha cạnh tường: “Qua đây, kịch bản ở trên bàn, hoặc là xem phim trước đi. Chủ tịch Từ chọn riêng cho hai em, diễn theo trong phim là được.”
Bích Lạc Trừng ngồi xuống trước, có lòng chừa chỗ rộng cho Hòa Đồng Trần: “Ngồi xuống nào, tiên quân đại nhân.”
Hòa Đồng Trần phủi vạt áo xanh nhạt chẳng hề có bụi, hừ một tiếng bực dọc, bố thí một cái ngồi xuống.
Bích Lạc Trừng nhăn mặt nhìn hắn: “Này họ Hòa kia, cậu bất lịch sự với ân nhân cứu mạng cậu thế à? Viên đạn có mắt sao, nếu tôi không phản ứng nhanh cứu cậu, cậu đã đi đời nhà ma rồi đó?”
Hòa Đồng Trần nhếch môi cười châm biếm: “Tôi trịnh trọng cảm ơn cậu.”
Bích Lạc Trừng giả vờ không nghe ra giọng điệu châm biếm của hắn, gật đầu bao dung, cầm kịch bản: “Khỏi cần cảm ơn. Hai chúng ta xem như lên cùng một thuyền, giúp đỡ nhau là việc nên làm.”
Cô ép hắn uống mấy ngụm nước, cái đồ nhỏ nhen này thù dai đây mà. Thôi vậy, lòng bao dung của cô chèo được cái thuyền này, không so đo với hắn…
Nói là kịch bản, thật ra chỉ có một tờ giấy mỏng ghi toàn lời thoại.
Bích Lạc Trừng vừa xem đã bị những câu nói tục tĩu làm cho buồn nôn…
“Nghe nói hai em đều là thần đồng đọc kịch bản, đọc là nhớ. Đọc kịch bản này một lần cũng nhớ gần hết nhỉ. Thời gian eo hẹp, chắc là hai em nên vừa xem phim vừa đọc lời thoại!”
Nam nữ chính đã ngồi xuống, đạo diễn đi ra sau bật máy chiếu: “Lời thoại chỉ là phụ, quan trọng nhất là biểu cảm, động tác, và sức bền, tạo cảm giác muốn phóng thích tất cả. Các em vừa xem vừa lý giải tâm lý nhân vật nhé…”
Bức tường trắng trước mặt Bích Lạc Trừng và Hòa Đồng Trần đột ngột xuất hiện hình ảnh ướŧ áŧ nóng bỏng.
Một nam một nữ trên chiếc giường rộng quấn quít nhau. Bạn nam vừa đen vừa xấu, bạn gái vừa trắng vừa xinh.
Đúng chuẩn người đẹp và quái vật, rất nóng mắt…
Người đẹp tự cởi thắt lưng, ngọ nguậy như đã động tình trên bụng bạn nam xấu xí: “Ưm, em nhớ anh, rất nhớ của quý của anh… Anh mau, mau sờ ngực em… Em tức ngực quá, lâu rồi không được anh sờ, em rất trống vắng, muốn anh bóp mạnh em…”
Bích Lạc Trừng ghê cổ, cúi xuống nhìn tờ giấy trong tay.
Tiên nữ tuyết: “Tiên quân đại nhân, Quỳnh Tuyết rất nhớ tiên quân đại nhân, rất nhớ của quý của tiên quân đại nhân. Tiên quân đại nhân sờ ngực Quỳnh Tuyết đi. Quỳnh Tuyết rất trống vắng, muốn tiên quân đại nhân xoa bóp cho Quỳnh Tuyết.”
Ông trời ơi, lời thoại khỉ gió gì thế này. Khi diễn phải nói câu của… của quý và sờ ngực kí©ɧ ŧɧí©ɧ vậy sao? Tiên quân đại nhân và của… của quý kết hợp với nhau chẳng hợp gì mà nhỉ?! Với cả tại sao tiểu tiên nữ phải nhắc đến ngực?
Cứu cô với, cô không nói mấy câu này đâu!
Người đẹp nhõng nhẽo đáng yêu, kề bầu ngực đầy đặn vào tay bạn nam xấu xí.
Cô ta còn tự dâng đôi môi đỏ mọng, hé miệng thè lưỡi mềm.
Bạn nam xấu xí cũng thè lưỡi dày quấn lưỡi bạn gái, mυ'ŧ mát, trao đổi nước miếng ngay ngoài. Nghe thấy cả tiếng nước miếng nhóp nhép.
Bích Lạc Trừng con ngoan trò giỏi chưa từng xem phim con heo buôn nôn không chịu được.
Phải hôn như vậy à?!