Hạ Tri nhìn thiếu niên trong gương.
Thiếu niên đang mài răng xoèn xoẹt, mà phía sau cậu, là Hạ Lan Sinh thích thú cười tủm tỉm nhìn cậu đánh răng.
Tay cầm bàn chải đánh răng của Hạ Tri run lên, gần như không có sức để đánh răng, cả người đều chìm trong sợ hãi.
Hạ Lan Sinh nhàn nhã nhìn đồng hồ, “7 rưỡi rồi, bé ngoan, hôm nay không phải em có tiết vi phân và tích phân sao? Còn ngẩn người ra đó làm gì.”
“……”
Hạ Lan Sinh thò đến gần, “Ừm ~ là bởi bị ốm nên không có sức sao, vậy để tôi giúp bé ngoan đánh răng nhé.”
Thân thể người đàn ông tới gần, Hạ Tri ngửi được mùi thuốc lá thoang thoảng, không nồng, không chờ cậu lấy lại tinh thần từ trong hoảng hốt, anh ta đã nắm lấy cái tay cầm bàn chải của cậu, cẩn thận từng chút chải răng, cả người cậu đều bị đối phương bọc trong ngực.
Hạ Tri nghĩ tới cảm giác mình bị cái kén quấn lấy trong mộng, ngột ngạt, cứng rắn, nóng bỏng.
Bàn chải đánh răng bỗng nhiên thay đổi góc độ, tiến sâu vào trong miệng cậu.
Đồng tử của Hạ Tri co rút, “Khụ ——”
Hạ Lan Sinh ôm eo cậu, mập mờ nói: “Sao lại bị sặc rồi, đánh răng mà cũng bị sặc được sao? Tới đây uống nước đi.”
Nói đoạn, Hạ Lan Sinh uống một ngụm nước sau đó ghé đến hôn môi Hạ Tri.
Hạ Tri giãy giụa kịch liệt, nhưng Hạ Lan Sinh ghì chặt eo cậu, cưỡng ép độ nước trong miệng qua.
Hạ Tri bị sặc, cong eo ho khan, run rẩy cướp cái ly trong tay Hạ Lan Sinh, điên cuồng súc miệng.
Hạ Lan Sinh cũng không để ý, cười tủm tỉm nhìn cậu ghé vào bồn rửa mặt thở dốc, ngửi hương thơm trong không khí khiến mình thoải mái, thưởng thức đường cong eo lưng xinh đẹp như ẩn như hiện dưới lớp áo ngủ mỏng manh của thiếu niên.
Hạ Tri súc miệng xong lại bị Hạ Lan Sinh cưỡng ép rửa mặt, nắm tay kéo đến trước tủ quần áo, vài lần cậu vùng vẫy muốn thoát nhưng không được, đối phương dùng sức quá lớn.
Bên trong tủ quần áo chất đống những bộ đồ đến từ rất nhiều các thương hiệu, hơn nữa đều được mua theo số đo của Hạ Tri.
Hạ Lan Sinh tùy ý chọn vài món cho Hạ Tri mặc, tựa như đang trang điểm cho búp bê Tây Dương mà mình yêu thích.
Hạ Tri vốn cũng không thua kém ai, trước kia là nam sinh khí huyết phương cương, đẹp trai ngời ngời, hiện tại góc cạnh trở nên mềm mại, cơ bắp biến mất, lại mang theo vẻ xinh đẹp mong manh dễ vỡ, có thêm quần áo làm nền càng làm nổi bật khí chất của cậu.
“Bé ngoan thật xinh đẹp.” Hạ Lan Sinh sờ mặt Hạ Tri, có chút si mê, “Thích em quá đi mất, bé ngoan, ở bên tôi đi, tôi sẽ đối xử tốt với em.”
Hạ Tri nổi da gà.
Cậu cảm thấy mình giống như búp bê vải không có tư duy, mặc Hạ Lan sinh vo tròn bóp méo đùa nghịch.
Cảm giác này khiến cậu gần như không thở nổi, lẩm bẩm nói: “Hạ Lan Sinh……”
“Ừm, tôi ở đâu.”
“Làm sao anh biết tên tôi?” Hạ Tri cắn răng, “Tôi nhớ mình chưa từng nói tên cho anh biết đi?”
“Bé ngoan tên Hạ Tri, ve con, tôi biết hết.” Hạ Lan Sinh vuốt ve đôi môi của Hạ Tri, ngón tay tham liến vào bên trong, sờ soạng hàm răng cắn chặt của cậu, “Có điều, vì sao lại không cho tôi biết tên em?…… Đừng cắn chặt như vậy, không tốt cho lợi đâu.”
“Hừ.” Hạ Tri hất tay anh ta, che miệng lùi lại phía sau vài bước: “Tôi không thích nghe được tên của tôi từ miệng anh.”
Hạ Tri dùng ngôn ngữ công kích anh ta: “Tôi cảm thấy ghê tởm.”
.........