Hạ Tri chạy về khách sạn, khóa chết cửa, còn kéo sô pha đến đè sau cánh cửa, lúc này mới có một chút cảm giác an toàn.
Làm xong tất cả, cậu giơ tay che ngực, điên cuồng ho khan.
Hạ Tri cũng coi như là thuận buồn xuôi gió trưởng thành, tuy rằng cha mẹ làm việc ở nơi khác thường xuyên không về nhà, nhưng bà ngoại và ông bà nội đều rất thương cậu, nuôi cậu khỏe mạnh lớn lên, cậu lại thích vận động, tính tình cũng hoạt bát, trước kia bất kể có gặp chuyện gì cũng chỉ uể oải trong chốc lát rồi nhanh chóng lấy lại tinh thần.
—— Ví dụ như trên đường đi tập quyền về nhà thấy có người ỷ mạnh hϊếp yếu, gặp chuyện bất bình cậu cũng sẽ ra tay tương trợ, kết quả suýt nữa đánh kẻ bắt nạt người ta tàn phế, phải bồi thường rất nhiều tiền, từ đó cha cậu không cho cậu học đánh quyền nữa, cậu hậm hực không đến một hai ngày đã điều chỉnh lại trạng thái, chuyển sang chơi bóng rổ, bất kể là đánh quyền hay chơi bóng, chỉ cần đấu hết sức thì đều mang đến cảm giác thoải mái cho cậu.
Muốn hỏi Hạ Tri có từng hối hận không, Hạ Tri dám khẳng định cậu làm việc gì cũng không hối hận, chủ yếu là bé trai kia bị bát nạt quá thảm, đôi mắt khóc sưng vù, hơi thở yếu ớt, nếu nói đám người kia không bắt nạt người ta, Hạ Tri đương nhiên sẽ không tin.
Từ nhỏ cha đã dạy cậu, đàn ông con trai cả đời có thể gặp được mấy chuyện lớn? Dù sao bất kể gặp phải chuyện gì cũng luôn thẳng lưng mà làm người, hậm hực khó chịu hay vui sướиɠ đều sẽ qua, cho dù trời sập, có khóc hay cười cũng không làm nên trò trống gì, vậy cớ sao lại không cười?
Nhưng Hạ Tri chưa từng gặp phải tình huống này.
Cha không dạy cậu nếu có một ngày cậu bị người ta nắm đường con cháu, đè lên tường muốn cậu đoạn tử tuyệt tôn thì cậu phải cười đối mặt thế nào.
Không chờ Hạ Tri yên ổn được bao lâu, cậu đã nghe được âm thanh khiến cậu sởn tóc gáy…
----- Là tiếng chìa khóa tra vào ổ.
Hạ Tri đột nhiên thấy rất ảo não, cậu đúng là có bệnh không đi hốt thuốc lại đi vái tứ phương…… Làm trò trước mặt Hạ Lan Sinh bỏ chạy, thế này chẳng phải đang nói cho anh ta biết hiện tại mình ở chỗ nào sao?!
Cậu còn không biết di động của mình bị Hạ Lan Sinh cài đặt phần mềm định vị, chỉ cho rằng tự mình dẫn sói vào nhà.
Nhưng chờ một lát, tiếng chìa khóa kia cũng biến mất, đợi một hồi, không thấy có động tĩnh gì khác.
Hạ Tri thở phào nhẹ nhõm, chỉ cho là khách đi nhầm phòng.
Lăn lộn cả một ngày, cậu mệt lả người, vội bò lên giường, nhắm hai mắt lại.
Nên nghỉ ngơi sớm một chút, ngày mai…… Còn phải đi học.
Hạ Lan Sinh sẽ đến phòng học tìm cậu sao?
Cảm giác khủng bố lại bắt đầu quấn lấy cậu, khiến cậu lo sợ bất an.
Cậu bực bội nghĩ, nếu là trước kia, cậu chắc chắn sẽ tẩn cho Hạ Lan Sinh một trận không đến mười ngày nửa tháng không xuống giường được.
——Đồng tính luyến ái chết tiệt, tên khốn chết tiệt.
Ngoài cửa sổ, bóng người lờ mờ.
……
Hạ Tri mơ một giấc mơ.
Cậu bị bọc trong một cái kén.
Từng sợi tơ quấn chặt lấy cậu, dần hình thành một cái kén cố định giữ cậu bên trong, mặc cậu có giãy giụa thế nào cũng không thể thoát.
Cái kén này còn biết làm nóng, còn biết nhúc nhích?
….
Sáng sớm ánh mặt trời chiếu vào, Hạ Tri tỉnh giấc, cậu dụi mắt, mơ màng xuống giường rửa mặt, nhớ tới hôm nay mình có tiết vi phân và tích phân cùng với……
Hạ Tri sửng sốt, tư duy dần rõ ràng, nét mặt cũng trở nên cứng đờ.
Nơi này là…… Phòng ngủ??!
........