Nếu lúc này Cao Tụng Hàn quay đầu lại, chắc chắn sẽ nhìn thấy thiếu niên bị Hạ Lan Sinh ghì cổ, hai mắt đẫm lệ tuyệt vọng lại thống khổ, nhưng mà nước mắt rơi đến đâu đều bị ác quỷ từng chút liếʍ sạch.
—— Mắt Hạ Tri bị anh ta liếʍ phát đau, không chảy ra được một giọt nào nữa.
“Bé ngoan, cùng tôi trở về thôi.” Giọng Hạ Lan Sinh nhu hòa, giống như đang dỗ dành cậu bạn nhỏ, “Sao lại thích chạy loạn bên ngoài thế, còn dính mùi hương đáng ghét nữa.”
Nói đoạn, anh ta lần mò trong túi của Hạ Tri tìm thấy lọ nước hoa hương quế rẻ tiền, tiện tay ném vào thùng rác.
Hạ Tri bỗng nhiên có cảm giác cực kỳ khủng bố——
Hạ Lan Chi sẽ ăn sạch cậu…..
Mùi hương mê người phát ra từ da thịt kia sẽ đẩy cậu vào vào địa ngục.
Hạ Tri bị anh ta thít cổ, gần như hít thở không thông, lại liều mạng lắc đầu.
Một giây sau cậu nghe thấy Hạ Lan Sinh cười, anh ta cất giọng trầm thấp, nguy hiểm hỏi——
“Trở về chứ? Bé ngoan, nhanh gật đầu, không được lắc đầu nha —— Gật đầu tôi sẽ thả cậu, còn lắc đầu, tôi không ngại ở chỗ này chờ thêm một ly cà phê đâu.”
Cảm giác không thể hít thở khiến l*иg ngực quặn thắt, mùi hương cũng càng thêm nồng, Hạ Lan Sinh nheo mắt, tựa như có thể cảm nhận được trong không gian quanh quẩn mùi hương có một linh hồn đang điên cuồng giãy giụa, bất lực đến đáng thương.
Hạ Tri không thể thở, cuối cùng chỉ có thể khuất phục gật đầu.
Bấy giờ Hạ Lan Sinh mới buông cậu ra.
Hạ Tri ngồi ngây tại chỗ một giây, sau đó đứng bật dậy, trừng Hạ Lan Sinh.
Hạ Lan Sinh chỉ cười.
Đại khái Hạ Tri biết mình hiện tại không có sức lực nên giữa đấm cho anh ta một quyền cùng xoay người bỏ chạy, cậu dứt khoát chọn cái sau.
Thiếu niên vừa ho khan vừa thất tha thất thểu, lảo đảo chạy đi, thật đáng thương.
Hạ Lan Sinh cũng không vội, anh ta lắc đầu, thong dong bưng ly cà phê phục vụ mang đến, hương vị cà phê thấp kém khiến anh ta nhíu mày, không khỏi liếc nhìn nhân viên phục vụ, lại phát hiện đối phương có chút khó chịu vì mùi hương hoa quế lưu lại trong không khí.
Tâm tình Hạ Lan Sinh bỗng nhiên tốt hơn hẳn.
Anh ta buông ly cà phê, đứng dậy, đi về phía cửa.
Trên bản đồ điện tử hiển thị một chấm nhỏ, ve con đã vào l*иg.
Vấn đề chỉ còn là đi chậm hay đi nhanh thôi, không quan trọng.
Nhưng Hạ Lan Sinh vẫn hơi bất mãn, bởi vì Hạ Tri vừa chạy, mùi hương quanh quẩn bốn phía bắt đầu phai nhạt.
Anh ta vừa thở dài vừa đi theo hướng Hạ Tri, trong lòng nghĩ, chạy tới chạy lui, tinh lực của bé ngoan vẫn quá dư thừa.
Nguyên nhân là do thường xuyên chơi bóng sao?
Hạ Lan Sinh lại nghĩ, bằng không cứ trực tiếp nhốt lại, nhốt tại một nơi bốn phía không thông gió, mỗi ngày đều bắt nạt cậu, làm cậu khóc lớn, hoặc là đổi phương thức khác……
Hạ Lan Sinh nghĩ đến làn da tuyết trắng, vòng eo mảnh khảnh, còn có tròng mắt đen bóng của thiếu niên phối với hương thơm hút hồn người kia...
Anh ta nuốt nước bọt.
Vì thế ác quỷ lại sinh ra chút nhân từ, giả mù sa mưa nghĩ, thân thể bé ngoan không tốt lắm, bị nhốt tại nơi không thông gió quá lâu, sẽ chết mất.
...........