Cao Tụng Hàn không chỉ có vẻ ngoài cao quý mà giọng nói cũng rất ưu nhã, khiến Hạ Tri vô tình liên tưởng đến tuyết tùng trên núi cao, sạch sẽ, không vướng bụi trần.
Trước đó mỗi lần anh ta lên đài diễn thuyết, Hạ Tri cũng có nghe qua, mấy nữ sinh xung quanh cậu đều mê như điếu đổ, hiện tại gặp ở khoảng cách gần cảm quan càng bị đánh sâu.
Hạ Tri vội vàng gật đầu, “Đúng vậy, là tôi.”
Cao Tụng Hàn bình tĩnh nói: “Lý do cậu đổi phòng?”
Hạ Tri lập tức nói ra lý do mình đã chuẩn bị sẵn, “Bởi vì bạn cùng phòng của tôi không thể chịu được mùi hương trên người tôi.”
Từ góc độ nào đó nào đó mà nói, lời này…… Cũng không phải nói dối.
Cao Tụng Hàn im lặng một hồi, cảm nhận được mùi hương quế trong không khí như muốn ăn thịt người, đưa ra đánh giá đúng trọng tâm: “Tôi cho rằng cậu và bạn cùng phòng tương lai cũng khó mà sống chung được.”
Hạ Tri: “.”
Hạ Tri: “Không sao, tôi ——”
Ngay lúc Hạ Tri muốn giải thích, bỗng nhiên nghe được giọng nói mà đời này cậu không muốn nghe lại: “Ha, sao lại bôi nhọ tôi thế, bé ngoan.”
Ngay sau đó cậu bị người ta bá cổ, người đàn ông phía sau dùng tư thế anh em tốt lười biếng đè trên người cậu, “Ai nói tôi không chịu được.”
“Tôi còn rất thích mùi hương trên người cậu đấy.” Hạ Lan Sinh cười gằn, “Không phải đã đồng ý sẽ mua cho cậu đôi giày chơi bóng cậu thích rồi à, sao lại giận vậy, còn đòi đổi phòng ngủ nữa, không đến mức đó chứ, bé ngoan.”
Hạ Tri bất chấp Hạ Lan Sinh thuận miệng bịa chuyện bôi nhọ cùng cách xưng hô quỷ dị kia, cậu vùng đứng dậy, song cả người lại bị một luồng sức mạnh cực lớn áp chế không thể động, Hạ Lan Sinh cứ thế ôm lấy cổ cậu, cánh tay siết chặt yết hầu, cười nói với Cao Tụng Hàn: “Cậu ấy đùa thôi, không đổi phòng đâu.”
Cao Tụng Hàn nhíu mày, nhìn về phía Hạ Tri, chờ cậu giải thích.
Hạ Tri muốn nói chuyện, nhưng mà khí quản bị đè, sắc mặt cậu bắt đầu đỏ ràn, há miệng nhưng không thốt ra được một chữ, tay cậu ở phía dưới cũng bị Hạ Lan Sinh chế trụ!
—— Hạ Lan Sinh dùng sức rất lớn, mà cơ bắp trên người Hạ Tri đã tiêu giảm hơn nửa, không giãy ra nổi, vừa vội vừa giận, vì thế cơ thể tự giác tản ra mùi hương kia.
—— Hạ Lan Sinh!! Tên biếи ŧɦái chết tiệt!!
Hạ Lan Sinh nheo mắt, gần như không nhịn được muốn nhào đến hôn cậu.
——Thơm quá, thơm muốn mạng anh ta rồi.
Một bảo bối như vậy, nhìn còn chưa đủ, anh ta làm sao có thể để cậu chạy.
Hạ Tri không khống chế được, đôi mắt ngập nước, dùng ánh mắt cầu cứu nhìn phía Cao Tụng Hàn, hy vọng anh ta có thể phát hiện ra điều không đúng, cứu cậu trong lúc nước sôi lửa bỏng.
Nhưng hiển nhiên Cao Tụng Hàn không thể cộng tình với một người chỉ mới quen biết chưa quá 3 phút, anh ta chờ nửa ngày sau vẫn không thấy Hạ Tri nói lời nào, vì thế coi như cậu cam chịu, lạnh lùng nói, “Nếu cậu đã không có ý đổi phòng vậy thì đừng lãng phí thời gian.”
Nói xong anh ta xoay người rời đi, đi được vài bước, bỗng nhiên khựng lại.
Trong mùi hương hoa quế rất nồng kia, anh ta dường như ngửi được một mùi u hương rất nhạt, nhưng lại khiến người ta quyến luyến không muốn rời.
Có điều chờ anh ta cẩn thận tìm kiếm lại không còn ngửi được nữa.
Cao Tụng Hàn thầm nghĩ, chắc là ảo giác thôi, sau đó bước nhanh rời đi.
...........