【 Trụ Tử: Không trêu chọc gì cậu mà cậu lại muốn đổi phòng? Tôi không tin đâu. 】
【 Tri: Ách…… Hình như anh ta là người đồng tính. 】
【 Trụ Tử: Cậu kỳ thị anh ta sao? 】
【 Tri: Tôi không kỳ thị anh ta…… à, cậu không cần lo lắng điều này, tôi cảm thấy, gay mà, không phải ai cũng nhìn trúng, chắc là vậy, có điều tôi cảm thấy anh ta coi trọng tôi……】
【 Trụ Tử: Hửm? Làm sao cậu dám chắc? Lỡ chỉ là hiểu lầm thì sao? 】
Hạ Lan Sinh vừa gõ chữ vừa buồn cười.
Bên kia chờ nửa ngày vẫn không thấy đáp lại.
Hạ Lan Sinh đợi thêm một hồi, di động tinh tinh vang lên.
【 Tri: ĐM vậy cứ coi như tôi tự luyến đi, là hiểu lầm thì càng tốt, tôi tự luyến nên tôi hiểu lầm anh ta có ý kia với tôi, mẹ nó cậu nói đúng lắm, ông đây chính là kỳ thị đồng tính luyến ái đấy —— nói nhiều như vậy rốt cuộc cậu có đổi hay không? Không đổi thì tôi tìm người khác. 】
Không chờ Hạ Lan Sinh đáp, Tri bỗng nhiên nói tiếp.
【 Tri: Thôi, nói linh tinh nhiều quá, không đổi với cậu nữa. 】
Sau đó nick cậu offline.
Hạ Lan Sinh mài răng, chân dài duỗi ra, đạp cái ghế dựa một cái.
Có một người khác đã liên lạc với Hạ Tri, nói muốn đổi phòng ngủ.
Hạ Tri biết người này, là sinh viên xuất sắc của ngành bọn họ, tên Cao Tụng Hàn, là anh trai Cao Cầu, sinh viên năm ba.
Cao Cầu thích chơi bóng rổ, thành tích thảm không nỡ nhìn, nhưng anh trai cậu ta lại khác, là học bá (học sinh giỏi) danh xứng với thực, thành tích cầm cờ đi trước, bằng khen giấy khen treo đầy nhà.
So với Trụ Tử không biết chi tiết rõ ràng, hiển nhiên Cao Tụng Hàn càng phù hợp với tiêu chuẩn của Hạ Tri hơn.
Hạ Tri hẹn người đến quán cà phê.
Nhưng trước khi đến, Hạ Tri còn để ý một chuyện.
Cậu không biết mùi hương trên người mình là thế nào, nhưng nếu chỉ một người nói thì còn có thế là ảo giác, nhưng hai người, ba người đều nói có, vậy chưa chắc đã là ảo giác.
Hạ Tri đến cửa hàng, tùy tiện chọn mua một chai nước hoa hương quế, sức khắp người, vừa sức còn vừa hùng hổ, “Thơm, thơm thơm, thơm cái đầu nhà anh.”
Chờ xịt đến nỗi chính cậu cũng không ngửi được mới dừng lại, sau khi xác định mùi này có thể hun chết người, cậu mới đến quán cà phê.
Quán cà phê không đông lắm, nhưng Hạ Tri đi đến đâu đều có ánh mắt quỷ dị nhìn mình.
Hết cách rồi, mùi hoa quế thật sự quá gay mũi.
Hạ Tri không chờ lâu lắm, một lát sau Cao Tụng Hàn liền tới
—— Hạ Tri nhớ mặt anh ta, dù gì người ta cũng thường xuyên lên đài diễn thuyết trước toàn trường, là một nhân vật phong vân có tiếng.
Cao Tụng Hàn ăn mặc rất đơn giản, sơ mi trắng, quân dài đen, vô cùng đơn giản, nhưng vì dáng người anh ta cao gầy, vẻ mặt lạnh lùng nên thoạt nhìn lộ ra cảm giác cao quý xa cách.
Hạ Tri lại bắt đầu hoài nghi.
Người thế này mà cũng cần đổi phòng sao……
Đang lúc cậu nghi hoặc, đối phương nhìn khắp nơi tìm kiếm, sau lại cúi đầu nhìn di động, có vẻ như không tìm thấy người.
Hạ Tri vội vàng xua tay: “Nơi này nơi này.”
Cao Tụng Hàn đi tới, ngửi thấy mùi hoa quế nồng nàn trên người Hạ Tri: “……”
Người đàn ông anh điển trai có hơi khựng bước, mày thoáng nhíu lại, nhìn Hạ Tri.
Đại khái anh ta chê mùi hoa quế kia nên không ngồi xuống, đứng nguyên tại chỗ nói, “Là cậu muốn đổi phòng à?”
.........