Hạ Tri đứng tại chỗ suy nghĩ một lúc lâu, cuối cùng lại lấy đồ ra để về chỗ cũ, nhưng mấy thứ quan trọng như giấy tờ tùy thân gì đó, còn cả máy tính đều bỏ hết vào ba lô.
Giữa chừng đổi phòng ký túc coi như một kế giương đông kích tây, cậu ở khách sạn trước quan sát một chút, nếu không có chuyện gì xảy ra, cậu sẽ trực tiếp thuê phòng ở bên ngoài.
*
Lúc Hạ Lan Sinh trở về, Hạ Tri không có ở trong phòng.
Anh ta cũng không bất ngờ lắm.
Anh ta đã thấy được bài post xin đổi phòng của Hạ Tri, chẳng qua rất nhanh nó đã bị các bài post khác nhiều tương tác hơn làm cho chìm nghỉm, nhìn bức ảnh chụp kia, Hạ Lan Sinh bỗng nhếch môi cười.
Không biết vì sao, hiện tại cho dù Hạ Tri có làm gì, Hạ Lan Sinh đều muốn cười.
Có lẽ là vì cậu quá đáng thương, tựa như một con côn trùng dính vào mạng nhện, cho dù có giãy giụa thế nào cũng vô dụng, nhưng vẫn gian nan vỗ cánh phành phạch muốn bay, song lại chỉ có thể bị tơ nhện càng quấn càng chặt.
Hạ Lan Sinh nhún vai, đổi sang nick nhỏ Trụ Tử, kết bạn với số Hạ Tri để lại dưới bài post.
Không đến một lát, bên kia đã chấp nhận kết bạn.
Nhìn ảnh đại diện Hanamichi Sakuragi của cậu, Hạ Lan Sinh biết đối phương thật sự rất thích chơi bóng rổ.
【 Trụ Tử: Nghe nói cậu muốn đổi phòng ký túc? 】
【 Tri: Ừ. 】
Hạ Lan Sinh nhìn nickname của đối phương, lẩm bẩm một tiếng, “Tri.”
Mùa hè đã qua, mùa thu lại tới, Tri (đồng âm với chữ ve) phải trốn đi đâu mới có thể vượt qua trời đông giá rét đây.
Đáng tiếc, cho dù có trốn đến nơi nào cũng vô dụng.
【 Trụ Tử: Cậu từng nghe đến món ve chiên chưa? 】
【 Tri:? 】
【 Trụ Tử: Ve ăn ngon lắm, có một số địa phương ở miền Bắc chuyên bắt ấu trùng của chúng nó, chiên rán, có thể làm đồ nhắm, giòn tan, rất thơm. 】
【 Tri:…… Chỉ là tên mạng thôi, rốt cuộc cậu có đổi phòng hay không? Cậu ở phòng nào? 】
【 Trụ Tử: Đổi chứ, chỉ là thấy tên cậu nên tự dưng nghĩ đến món này thôi. Ha ha, không cần để ý. Tôi ở phòng 407 tòa thứ 2. 】
Hạ Lan Sinh báo số phòng của Trụ Tử.
【 Tri:…… Là phòng ký túc của sinh viên năm ba à? 】
【 Trụ Tử: Ừ, là phòng của sinh viên năm ba, có vài điểm không hợp ý nên muốn đổi. 】
【 Tri: Bên này tôi cũng là phòng ký túc của sinh viên năm ba……】
【 Tri: Nhưng bọn họ đều không hay về, ừm, tôi thường xuyên ở một mình. 】
【 Trụ Tử: Thế thì càng tốt, tôi không thích xã giao ha ha ha, nhưng nếu cậu vẫn luôn ở một mình thì sao còn phải đổi phòng? 】
Rất lâu sau vẫn không thấy Tri trả lời.
Hạ Lan Sinh cũng không vội, vui vẻ chờ đợi, anh ta nhìn sắc trời, đã gần chạng vạng.
Mùi hương trong phòng ngủ cũng nhạt rồi.
Anh ta hơi nheo mắt, ngón tay gõ mặt bàn, tâm trạng không vui lắm, tay cầm di động nhìn thoáng qua, vị trí điểm đỏ dừng tại một khách sạn cách trường học không xa.
Hạ Lan Sinh nghĩ, điều kiện tại khách sạn loại nhỏ này rất kém, làn da bé ngoan trắng như vậy, sẽ không bị dị ứng chứ.
Không biết đã qua bao lâu, Tri nhắn tin trả lời.
【 Tri:…… Gần đây có người thường xuyên trở về, tôi cảm thấy hơi phiền. 】
Hạ Lan Sinh chống cằm nhìn từng chữ, yên lặng trả lời một câu.
【 Trụ Tử: Sao vậy, anh ta chọc cậu à? 】
Bên kia có vẻ như đang suy nghĩ xem trả lời thế nào, lại qua một lúc.
【 Tri: Anh ta không trêu chọc gì tôi, con người cũng rất tốt. 】
Hạ Lan Sinh cười, bé ngoan đang sợ người duy nhất có thể đổi phòng với cậu cũng bị dọa chạy đây mà, không biết lời này trái lương tâm cỡ nào.
Thật đáng yêu.
.........