Hạ Lan Sinh xoa bàn tay bị Hạ Tri hất bay, nước bọt dính nhớp ướŧ áŧ cũng thấm mùi hương nồng nàn của thiếu niên, theo động tác vuốt ve, mùi hương càng lúc càng thêm đậm.
Anh ta liếʍ môi, không chút để ý nói: “Chuyện này thì có gì quan trọng, không nói tên cho tôi biết, tôi cứ gọi em bé ngoan là được.”
Hạ Lan Sinh cười cong đuôi mắt, tâm trạng rất tốt: “Bé ngoan thật đáng yêu.”
Hạ Tri nhìn Hạ Lan Sinh một mình một logic chơi vui vẻ, thậm chí còn rất tự đắc, chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
“Anh…… anh bỏ qua cho tôi đi……” Hạ Tri nghẹn ngào nói: “Tôi, tôi là nam, anh cũng là nam…… Chúng ta không thể ở bên nhau……”
“Vì sao lại không thể?”
“Ở bên nhau…… sẽ đoạn tử tuyệt tôn.”
Hạ Lan Sinh cười, một tay anh ta nắm lấy cổ tay Hạ Tri, tay còn lại vỗ mặt cậu, làm như vui đùa nói, “Không phải chỗ này của tôi còn rất lớn sao? Đoạn tử tuyệt tôn làm sao được?”
Hạ Tri xanh cả mặt, hoàn toàn không cười nổi.
Hạ Lan Sinh chuyển một tay xuống đặt trên bụng Hạ Tri, “Nếu thật sự không được…… em sinh một đứa cho tôi đi, đến lúc đó, nơi này sẽ phồng lên……”
Giọng điệu của anh ta vừa ái muội lại sắc tình, “Tầm đấy cũng không khác là mấy.”
Biếи ŧɦái……
Hạ Tri tránh anh ta như tránh rắn rết, cậu quay mặt sang bên, muốn rút tay ra, “Tôi…… Tôi muốn đi học.”
Hạ Lan Sinh cười đáp ứng: “Được rồi.”
Hạ Tri vừa định đi, cổ tay lại bị kéo giật về, cậu mất đà ngã vào trong ngực Hạ Lan Sinh, nghe được giọng nói u ám của anh ta vang lên bên tai: “Nhớ rõ những gì đã đồng ý với tôi, cách Cố Tuyết Thuần xa một chút, bé ngoan.”
Sống lưng Hạ Tri lạnh run, hiện tại cậu vẫn không rõ, vì sao Hạ Lan Sinh lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy, quả thực thay đổi thất thường, quá đáng sợ.
—— Trong 18 năm cuộc đời ngắn ngủi của Hạ Tri, cậu chưa từng gặp qua người như vậy bao giờ nên cũng không biết phải làm sao.
Đại khái do quá sợ hãi, mùi hương trong không khí lại đậm hơn không ít.
Hạ Lan Sinh đại khái đã học được cách phán đoán cảm xúc Hạ Tri qua độ dày của mùi hương rồi.
Giọng điệu anh ta bỗng trở nên dịu dàng hẳn: “Bé ngoan sẽ không chọc tôi giận, đúng không?”
Sắc mặt Hạ Tri tái nhợt, ngón tay run rẩy, gật đầu.
Vì thế Hạ Lan Sinh không nhanh không chậm móc di động của Hạ Tri ra khỏi túi của mình, đặt vào trong tay cậu.
Vẻ mặt Hạ Tri đột nhiên cứng đờ.
Hạ Lan Sinh nhìn Hạ Tri cầm di động, chạy trốn như bị ma đuổi, cũng không nóng nảy.
Anh ta tựa như đang chơi thả diều, dây buộc nắm chặt trong tay, ngẫu nhiên sẽ thả lỏng cho nó bay cao, có cơ hội khám phá vùng trời mới.
Mùi hương trong không khí vẫn rất nồng, Hạ Lan Sinh đóng chặt cửa sổ, thoải mái nheo mắt.
*
Cả tiết vi phân và tích phân, Hạ Tri đều chìm trong hoảng hốt, cậu như đang sống trong cơn ác mộng không thể tự thoát ra được.
Chỉ mới mấy ngày, Hạ Tri lại có cảm giác như vượt qua rất nhiều năm khủng bố trong đời
Tất cả đều long trời lở đất.
Tiết vi phân tích phân mà cậu ghét nhất bỗng trở thành thiên đường cho cậu thở dốc.
Đúng lúc này di động của cậu rung lên.
Hạ Tri cầm lấy, nhìn thoáng qua, trong danh sách bạn tốt trên wechat của cậu có ghim một dãy số, ghi chú là Ông Xã.
【 Ông Xã: Tan học phải ngoan ngoãn về phòng ngủ nha, bé ngoan. 】
ĐM! Ông xã cái con khỉ!!!
………..