Hạ Lan Sinh nhàn nhã khoanh tay, vài bước đã ép Hạ Tri vào một phòng nghỉ không người, thuận tay giữ cửa.
Hạ Tri: “Anh muốn làm gì?”
Trong tay Hạ Lan Sinh cầm chiếc di động quen mắt: “Di động này là của cậu?”
Trong lúc nhất thời Hạ Tri không nghĩ tới vì sao Hạ Lan Sinh lại tìm được mình, cậu vươn tay lấy: “Đưa cho tôi.”
Hạ Lan Sinh cười khẽ, giơ tay lên cao, Hạ Tri không cao bằng anh ta, duỗi tay không với được, đồng thời cũng không thích cảm giác con trai dán sát cơ thể vào nhau này, cậu dứt khoát hỏi, “Anh muốn gì?”
“Trả lời tôi một vấn đề nhỏ.” Hạ Lan Sinh cười, “Tôi sẽ trả lại cho cậu.”
Hạ Tri mất kiên nhẫn nói, “Hỏi đi.”
Cậu thật sự không có kiên nhẫn với bạn cùng phòng quen biết không quá hai ngày đã dòm ngó lục lọi đồ trong phòng tắm của cậu một lần, hơn nữa còn không có ý tốt này.
Hạ Lan Sinh nhướng mày, ra vẻ không thèm để ý hỏi: “Cậu biết Cố Tuyết Thuần? Quen biết thế nào?”
Hạ Tri cảm thấy thật phiền, cuối cùng không nhịn được, trực tiếp trở mặt với bạn cùng phòng, “Anh là ai hả, là cha tôi hay mẹ tôi? Anh quản tôi có quen biết cô ấy hay không làm gì? Nhanh trả điện thoại cho tôi!”
Nói xong liền đoạt lấy.
Nhưng mà cổ tay lại bị Hạ Lan Sinh nắm được, chỉ trong chớp mắt, cả người đã bị Hạ Lan Sinh ấn đè trên tường, không thể giãy giụa.
“Ai nha, tức giận thế làm gì.” Hạ Lan Sinh cười gằn, ghé sát mặt vào cậu, “Hỏi chút thôi mà tức đến đỏ mặt, thật đáng yêu.”
“Anh!!” Hạ Tri bị hai từ ‘đáng yêu’ này làm cho ghê tởm muốn chết, cậu tức giận đến nỗi l*иg ngực phập phồng dữ dội, liều mạng giãy giụa, muốn nhấc chân đá người, nhưng Hạ Lan Sinh lại chen chân vào giữa, cậu hết đường thi triển.
Thiếu niên phẫn nộ khiến mùi hương trong không khí càng thêm đậm, Hạ Lan Sinh hít sâu một hơi, thoải mái nheo mắt, vẻ mặt lười biếng như con mèo được vuốt lông.
Nhìn cần cổ trắng nõn của thiếu niên, nếu có thể, anh ta muốn trực tiếp liếʍ thử.
Hạ Lan Sinh nghĩ vậy, cũng làm như vậy.
Chờ Hạ Tri nhận ra mình bị người ta liếʍ cổ, da gà da vịt nổi đầy người.
“Đm, con mẹ nó anh liếʍ cái gì! Buông ra ——”
Hạ Tri gào khản cổ, tưởng chừng như sắp phá âm.
Hạ Lan Sinh cọ vào thân thể thiếu niên, chìm đắm trong mùi hương mê người, nhưng vẫn không quên hỏi vấn đề của mình: “Sao lại quen biết Cố Tuyết Thuần, hử?”
“Cút……” Hạ Tri liều mạng uốn éo thân thể, muốn thoát ra khỏi l*иg giam của Hạ Lan Sinh, nhưng vô dụng, mặt mày cậu đỏ au, bởi vì nguyên nhân thể chất, chỉ một lát sau đã cạn kiệt sức lực, đành dừng lại thở dốc.
“Cô gái cậu thích….” Bàn tay Hạ Lan Sinh chậm rãi sờ xuống, nắm lấy vật giữa hai chân thiếu niên, cảm nhận được thân thể cậu căng thẳng, anh ta cất giọng khàn khàn, “…… Thật đáng thương.”
Hạ Lan Sinh ngoài miệng nói đáng thương, nhưng trong mắt chỉ có hưng phấn.
—— Tiếng kêu của Hạ Tri quá dễ nghe, hại anh ta cứng rồi.
Không, phải nói là từ lúc tiến vào đến giờ, nơi đó của anh ta vẫn luôn cứng.
Hạ Tri nghiến răng nghiến lợi: “Đáng thương cái gì? Anh bị thần kinh à…… tôi thấy anh mới đáng thương ——”
“Sau này không còn cách nào thích được nữa.” Giọng nói Hạ Lan Sinh mang theo ý cười: “Sau này cậu chỉ được có mình tôi, không thể thích con gái, không phải rất đáng thương sao?”
..........