Hạ Tri hoàn toàn không biết trên người mình có mùi gì, cậu từng ngửi thử, là mùi chanh Safeguard, thế nhưng bất kể là người đàn ông trong mộng đuổi theo nói cậu thơm rồi không ngừng phát điên hôn hít, hay Hạ Lan Sinh trong hiện thực xông vào phòng tắm đột nhiên nổi điên như lên cơn nghiện hít lấy hít để cậu, thậm chí là Cố Tuyết Thuần bỗng dưng nói trên người cậu có mùi hương rất dễ ngửi, đều khiến cậu cảm thấy không thể hiểu nổi, khắp người nổi da gà.
Hơn nữa cơ bụng đột nhiên biến mất, ngay đến cơ thể cũng dần trở nên gầy yếu vô lực, rất nhiều chuyện đều khiến trong lòng cậu dâng lên cảm giác nguy cơ đáng sợ.
Giống như cậu đang bị thứ gì đó ám, từng chút bào mòn cái xác này của cậu, đẩy cậu vào hoàn cảnh bất lực, u ám thậm chí là khủng bố.
Còn Hạ Lan Sinh, anh ta đột nhiên trở về phòng ngủ, làm như rất thân quen mà quan tâm cậu, nói thật, Hạ Tri vừa nhìn thấy anh ta cười là dựng tóc gáy, luôn có cảm giác rất quái dị.
Hạ Lan Sinh trở nên tốt như vậy, Hạ Tri chỉ thấy vô cùng phản cảm, cậu đâu phải con gái, Hạ Lan Sinh chăm cậu không rời một tấc, y như chăm bạn gái tới tháng, Hạ Tri thật sự nuốt không trôi.
Lại nói, nghe đồn Hạ Lan Sinh cũng không phải người tốt bụng nhiệt tình gì cho cam.
Hạ Tri cau mày nghĩ, vẫn nên tìm thời gian đổi phòng ký túc xá thôi, giác quan thứ sáu mách bảo cậu, Hạ Lan Sinh không phải người tốt.
*
Bên này Thích Vong Phong sửng sốt một hồi.
Trước kia cho dù cậu ta nói gì, châm chọc cái gì, hoặc là cười nhạo cái gì, Hạ Tri chưa bao giờ cãi lại, cũng không thèm phản ứng, muốn chơi bóng thì chơi, trực tiếp đánh tới khi phục thì thôi.
Lần này cậu tự dưng nói vậy, Thích Vong Phong lại thấy xấu hổ, cậu ta muốn nói mấu lời khách sáo, ví dụ như cậu cũng rất manh…. Gì đó.
Song lời đến bên miệng lại thành: “Nếu thi tài với cậu hiện tại, ừm, một tên gà rù tôi chỉ cần một tay là xách được thì tôi đây không khỏi cùi bắp quá đi.”
Trước mắt Hạ Tri tối sầm, tâm trạng tốt cũng tan thành mây khói: “Nếu cậu giỏi như vậy đã không cần lớn tiếng thế làm gì.”
Thích Vong Phong: “.”
Hạ Tri nói xong, xoay người rời đi.
Thích Vong Phong đứng sau lải nhải mãi, cuối cùng còn không quên dặn: “Chờ cậu hết bệnh rồi, đừng quên đến đây solo với tôi đấy.”
Hạ Tri vừa định nói để sau hẵng tính lại nghe Thích Vong Phong nói ——
“Tôi nhất định sẽ đánh cho cậu phải bò ra đất!”
Hạ Tri: “.” ĐM tên chó này.
Hạ Tri đi lòng vòng một lúc thì đưa ra quyết định.
Cậu định rời khỏi câu lạc bộ bóng rổ trường.
Chơi bóng rổ làm tiên phong cần sức mạnh, mà tình trạng hiện tại của cậu không thể đáp ứng, muốn bắt đầu luyện ra cơ bắp lần nữa không phải chuyện ngày một ngày hai, mà đội bóng của trường còn phải tham gia các trận đấu giao lưu lớn nhỏ, hiện tại cậu ra sân chỉ có thể kéo chân sau.
Còn về chuyện khác, tương lai còn dài; không chỉ có đánh quyền và bóng rổ, Hạ Tri cũng rất có hứng thú với Street Dance.
Những thiếu niên nhảy trên đường phố đã từng là thần tượng của cậu hồi còn học cấp hai cấp ba, đúng lúc Cố Tuyết Thuần cũng đang học vũ đạo, cậu tham gia bộ môn này còn có thể thuận tiện nói chuyện yêu đương với mấy em gái.
Hạ Tri quyết định xong chuẩn bị đi ăn chút gì đó, cậu sờ đông sờ tây trên người mới phát hiện mình vội vã ra ngoài nên quên mang di động, đương định về phòng ngủ lấy đồ, nhưng vừa quay đầu lại va vào lòng một người.
Hạ Tri ngẩng đầu, là Hạ Lan Sinh.
.........