Đi tới cửa, Hạ Tri không nhịn được quay đầu nhìn ra sau.
Thích Vong Phong không nhìn thấy cậu, cậu ta đang luyện bóng, Thích Vong Phong có thân hình cao lớn, sau lưng áo đồng phục màu xanh nước biển là số 7, động tác làm đâu chắc đấy, mồ hôi rơi như mưa, vẻ mặt nghiêm túc, động tác đánh bóng dứt khoát, cảnh đẹp ý vui.
Hạ Tri nhìn một hồi, bất giác thả lỏng, thật ra cậu còn rất thưởng thức Thích Vong Phong, tuy rằng miệng tiện muốn chết, nhưng phẩm hạnh đánh bóng vẫn được, động tác luyện bóng cũng rất dẻo dai.
Cả đội bóng, chỉ có Thích Vong Phong là có thể làm đối thủ của cậu, tuy rằng ở trong mắt cậu Thích Vong Phong vẫn kém xa, nhưng như vậy cũng không tệ rồi……
Hạ Tri bỗng dưng nghĩ tới những thay đổi kỳ lạ trên cơ thể mình, vẻ mặt cậu ỉu xìu.
Cậu nghĩ, có lẽ mình nên đến bệnh viện khám thử xem rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đúng lúc này, Thích Vong Phong lia mắt đến, Hạ Tri không khéo lại chạm vào tầm mắt của đối phương.
Thích Vong Phong: “!”
Thích Vong Phong quyết đoán ném bóng sang một bên, đi nhanh đến bên này: “Hạ Tri!!”
Giọng cậu ta lớn, nửa sân bóng đều nghe thấy, vừa nghe đến tên Hạ Tri là biết Thích Vong Phong lại muốn tìm Hạ Tri solo, trong lúc nhất thời mọi ánh mắt đều chuyển tới trên người Hạ Tri và Thích Vong Phong, có chờ mong, có xem náo nhiệt.
“Lại muốn solo à? Đã một tuần không xem bọn họ đấu nhau rồi, hồi hộp quá.”
“Ha ha ha.”
Hạ Tri: “!” ĐM!!
Sao cậu lại đen thế.
Hạ Tri quay đầu bỏ chạy.
…… Trước kia cậu có thể chạy nhanh hơn Thích Vong Phong, nhưng hiện tại hiển nhiên không có khả năng, vì thế chưa chạy được mấy bước, Thích Vong Phong đã xách Hạ Tri lên như xách gà con.
Thích Vong Phong không khỏi sửng sốt, kinh ngạc nói: “Cậu đi cắt thịt chỉnh dung sao? Làm gì mà nhẹ vậy, lại đây solo với tôi đi.”
Hạ Tri: “Con mẹ nó cậu……”
Hiện tại Hạ Tri không thể solo với Thích Vong Phong, cậu đột nhiên ho khan kịch liệt, tưởng chừng như muốn nổ phổi.
Thích Vong Phong cũng nhận ra điều không đúng, vội vàng buông lỏng tay.
Hạ Tri yếu ớt nói: “Tôi…… tôi bị ốm, hôm nay không chơi bóng được đâu người anh em.”
Thích Vong Phong vốn ôm lòng hoài nghi, nhưng nhìn sắc mặt Hạ Tri tái nhợt, đôi môi trắng bệch không có huyết sắc, lại nhớ đến cảnh tượng trước đó đối phương đứng run rẩy trong gió, tổng kết lại có lẽ đối phương bị bệnh thật.
Thích Vong Phong buông tay, áo khoác bị xốc lên thả về trên người Hạ Tri, không khí di động.
Thích Vong Phong ngửi được mùi hương như có như không, trong lúc nhất thời tâm huyết dâng trào.
Trước đấy cậu ta cũng ngửi được mùi hương này, còn tưởng mình ngửi nhầm, hiện tại có thể xác định……
Là mùi hương trên người Hạ Tri.
Thích Vong Phong nói: “Bị bệnh thì nghỉ ngơi dưỡng bệnh, còn tới sân bóng làm gì? Sao nào, sợ tôi vượt qua cậu à?”
Cậu ta chê bai: “Đã thế còn xịt nước hoa, có thấy buồn nôn không hả.”
Hạ Tri liếc cậu ta một cái, bỗng nói: “Mùi trên người tôi buồn nôn thế sao?”
…… Hoàn toàn không buồn nôn, thậm chí còn rất thơm, khiến thần hồn người ta điên đảo.
Đương nhiên Thích Vong Phong sẽ không nói thế, “Khó ngửi muốn chết.”
Tâm trạng Hạ Tri bỗng nhiên tốt hẳn lên: “Cậu đánh bóng khá đấy.”
Thích Vong Phong là người thứ nhất nói mùi hương trên người cậu không thơm.
Hạ Tri đã sắp bị mùi hương gần như không tồn tại trên người mình dọa ra bóng ma tâm lý rồi.
.......