Hạ Tri vừa đi, Hạ Lan Sinh cũng thôi cười, anh ta ngồi ở vị trí một lúc, ngón tay vuốt ve cánh môi, bâng quơ nghĩ ngợi một hồi rồi đứng dậy, nhìn thoáng qua di động.
Trên màn hình khóa hiển thị một chấm đỏ đang chậm rãi di chuyển, tới một nơi thì dừng lại.
Là sân vận động.
Hạ Lan Sinh lại nghĩ, dán vật truy tung này cũng chỉ có thể dùng tùy tiện chút thôi.
Cổ tay Hạ Tri rất mảnh, thích hợp dùng lắc tay hoặc còng tay hơn.
Chủ nhân rời đi, hương thơm trong phòng ngủ cũng chậm rãi phai nhạt.
Cho dù có đóng cửa sổ kín mít cũng vô dụng.
Hạ Lan Sinh đứng dậy, mở cửa sổ, cơn gió mát mẻ thổi đến, xua tan mùi hương vốn dĩ không nồng.
Khiến người trong phòng bắt đầu cảm thấy khó chịu.
Đang lúc Hạ Lan Sinh cầm di động, chuẩn bị đi tìm Hạ Tri, bỗng nhiên nghe được tiếng di động rè rè.
Anh ta ngẩn ra, phát hiện Hạ Tri để di động ở đầu giường.
Sau khi cậu xuống giường thấy không còn cơ bụng, đầu óc nóng lên vội ra ngoài, đến di động không mang cũng chưa phát hiện.
Hạ Lan Sinh cầm di động, di động của Hạ Tri không phải loại mới nhất, apple 11, tin nhắn xuất hiện trên màn hình, anh ta liếc mắt một cái là thấy.
【ゆき: Sức khỏe đã đỡ hơn chưa? (icon) 】
【ゆき: Cậu tỉnh chưa? Tỉnh rồi thì trả lời tin nhắn nhé…… Hôm nay thời tiết tốt, tôi mời cậu đi uống ly trà sữa mùa thu đầu tiên được không? 】
【ゆき: Muộn chút nữa chúng ta cùng đi xem phim đi. v】
Hạ Lan Sinh hơi nheo mắt, đầu lưỡi đẩy lợi, anh ta chụp lại ảnh đại diện wechat của cô gái, ném cho cậu bạn thân kiểm tra.
Chẳng bao lâu sau đã có tin nhắn gửi về.
【 Trụ Tử: Oa, đây chính là wechat của hoa khôi trường ta Cố Tuyết Thuần đó. 】
Ánh mắt Hạ Lan Sinh bỗng chốc trở nên tối tăm, anh ta liếʍ môi.
Bé ngoan thoạt nhìn ca lơ cà phất vậy mà trong lúc im hơi lặng tiếng đã biết thông đồng với nữ sinh rồi.
【 Lan: Qua đây, giúp tôi thêm chuyện nữa. 】
*
Cuối tuần, sân bóng không có ai.
Hạ Tri đội mũ đeo khẩu trang, cầm bóng rổ, đứng ở vị trí vạch ngoài 3 mét, tư thế tiêu chuẩn ném bóng.
Bóng rổ bay theo đường cong chuẩn xác, nhưng lại vì không đủ lực mà nửa đường rơi xuống.
Một chuyện vốn dĩ có thể nhẹ nhàng làm được như ngựa quen đường cũ, hiện giờ lại trở nên xa xôi không thể với tới.
Hạ Tri lại ném thử thêm ba quả nữa, kết quả chuyển bóng thuận lợi, nhưng lúc nhảy lấy đà bởi vì chân không có sức, không nhảy được đến độ cao như dự tính dẫn đến giẫm hụt, dưới chân mềm nhũn, Hạ Tri ôm bóng ngã trên đất, còn lăn vài vòng.
“Hự……”
Cậu ăn đau, kéo áo khoác ra nhìn thử khuỷu tay, phát hiện trên làn da tái nhợt là vết ứ xanh tím dữ tợn.
Hạ Tri ngây người, trước kia cậu da dày thịt béo, ngã như gõ mõ cầm canh là chuyện thường ngày, nhưng không hề đau như vậy.
Đang lúc Hạ Tri ngẩn người lại thấy Thích Vong Phong cầm bóng tiến vào, cậu lập tức coi như không có chuyện gì, ném bóng sang một bên, kéo mũ xuống, xoay người rời đi.
Nếu như bị Thích Vong Phong bắt được, sẽ bị cậu ta ép solo, mỗi lần đều như vậy
Trước kia Hạ Tri có thể dưới sự vây xem của quần chúng solo đánh cho cậu ta tan tác tơi bời, đến độ trong một tuần sau đó Thích Vong Phong ám ảnh không muốn thấy bóng, hồi ấy Hạ Tri chỉ muốn khiến Thích Vong Phong biến mất khỏi mắt mình một tuần, cậu cũng có thể yên tĩnh được mấy ngày.
—— Nhưng đó là trước kia.
Hiện tại nếu như bị bắt solo, người bị ném chết chính là cậu!
.........