Thấu Cốt Hương

Chương 17

Sau khi uống thuốc hạ sốt, Hạ Hi lại mơ mơ màng màng ngủ một hồi, chờ đến lúc tỉnh lại, cậu cảm thấy đỡ hơn nhiều.

Hạ Tri xuống giường, thay quần áo, nhưng hai chân lại mềm nhũn không có lực, cậu lung lay muốn đi toilet, một cánh tay duỗi đến, đỡ được cậu.

Hạ Lan Sinh: “Đứng cũng không đứng vững, còn đòi xuống giường?”

Bàn tay đỡ cậu vừa vặn đặt trên eo, hơn nữa cánh tay có lực, nóng bỏng, nhiệt độ khiến người ta không thể bỏ qua, khiến thân thể Hạ Tri trong nháy mắt trở nên căng cứng, có cảm giác bài xích khi bị xâm lược.

Nhưng hiện tại cậu quá yếu, cho dù trước kia là lão hổ, hiện tại cũng chỉ là một lão hổ vừa bị ốm lại yếu ớt, chỉ có thể cam chịu.

Hạ Tri: “Buông ra, tôi tự đi được.”

Hạ Lan Sinh hơi nhướng mày, không buông tay, “Được rồi, cậy mạnh cái gì, không phải cậu chơi bóng rổ sao? Đi đứng thế này còn đánh bóng được không?”

Hạ Tri vốn định nói anh quản cái khỉ mẹ gì, nhưng nghĩ tới thân phận của đối phương, hơn nữa anh ta nói cũng chẳng sai nên cậu nhịn.

Hạ Lan Sinh nhìn thiếu niên nhíu mày, dáng vẻ nhẫn nhịn, khóe môi hơi cong lên, khẽ khom người, hít hà một hơi, hình như mùi hương trên người thiếu niên lại đậm hơn rồi.

Lúc tức giận, mùi hương sẽ đậm hơn một chút, thứ này thay đổi theo cảm xúc sao.

Hừm…… Thơm quá. Con mẹ nó thoải mái muốn chết.



Hạ Tri nhìn mình trong gương, ngây ngẩn cả người.

Thiếu niên trong gương, đường nét góc cạnh đã trở nên nhu hòa, mặt mày cũng không còn sắc bén như trước, hình như có chút……

Ẻo lả?

Hạ Tri: “????”

Hạ Tri không dám tin nhìn mình trong gương, làm thử vài biểu cảm, tất cả đều chứng minh đây là mặt cậu.

Hạ Lan Sinh đứng bên cũng đánh giá thiếu niên trong gương, anh ta cảm thấy mặt mày Hạ Tri thật sự rất hợp gu mình, càng ngày càng xinh đẹp đáng yêu.

Mà Hạ Tri vẫn đang trong bối rối không dám tin, cậu xốc vạt áo, muốn nhìn thử xem cơ bụng chứng minh khí khái đàn ông của mình—— nhưng mà.

Cơ bụng cậu luyện mấy năm —— mất rồi!

Hạ Tri tựa như bị sét đánh giữa trời quang: “Mẹ nó!! Cơ bụng của tôi đâu?!!”

Hạ Lan Sinh thấy thế nhấc vạt áo, show cơ bụng của mình, cười xấu xa nói: “Ở đây này.”

Hạ Tri hết nhìn múi bụng rõ ràng của Hạ Lan Sinh, lại nhìn cái bụng phẳng lì còn có chút thịt mềm của mình, thoáng chốc sụp đổ: “Con bà nó anh cút ngay! Có phải anh bỏ thuốc vào thuốc uống của tôi không? Cơ bụng của tôi đâu!”

Hạ Lan Sinh: “……”

Hạ Lan Sinh nghe đến đây thật sự không nhịn được, cười thích ý nói, “Cậu cảm thấy sao?”

Hạ Tri nói xong cũng cảm thấy mình nói nhảm.

Nhưng hiện tại cậu thật sự rất phiền lòng, cấp ba luyện quyền, đại học luyện bóng, tuy rằng không tính là khắc khổ hè luyện đông cũng luyện, nhưng mỗi ngày đều kiên trì tập thể hình, cơ bụng cứ thế luyện ra được, vậy mà mấy năm kiên trì của cậu, chỉ trong một đêm biến mất không còn, bảo cậu không hoang mang sao được.

Thấy Hạ Lan Sinh vẫn đứng đó cười.

Tâm trạng của cậu càng thêm không xong, nhỏ giọng mắng câu đồ điên, sau đó đi đến trước tủ quần áo lấy đồng phục mặc lên người, dừng một lát, lại cầm thêm chiếc áo khoác.

Hạ Lan Sinh vỗ vai cậu hỏi: “Đi đâu đấy?”

Hạ Tri không thèm đáp lại anh ta, ra khỏi phòng còn đóng cửa ‘rầm’ một tiếng, vang rung trời.

............