Hạ Lan Sinh cực ghét thành lập quan hệ thân mật với người khác, bởi vì nó đại biểu cho việc nếu không bố trí phòng vệ, người khác sẽ từng chút xâm nhập vào cuộc đời của anh ta.
Quan hệ thân mật một khi bị tróc, sẽ đau tới tận xương tủy.
Nhưng đối với Hạ Tri, hiện tại anh ta lại rất muốn trở thành kẻ xâm lấn kia, xé toang phòng ngự của cậu, tróc xương cốt của cậu, cắn đứt gân nhận của cậu, trong tiếng kêu thảm thiết của cậu mà nắm giữ tất cả, cuối cùng nhấp nháp cậu, nuốt sự thơm ngọt của cậu vào bụng.
Cùng với tiếng rêи ɾỉ trong vô thức của thiếu niên, mùi hương dần đậm lên, cậu giãy giụa, “Đừng…… Đừng……” Đừng chạm vào tôi……
Cứu mạng…… Cứu mạng……
Trong mộng Hạ Tri điên cuồng chạy, có một con sư tử nguy hiểm đang thong thả dạo bước sau lưng cậu.
Không biết đã chạy bao lâu, con sư tử kia bỗng nhiên vồ đến, chỉ cần một móng vuốt cũng đủ đè cứng cậu trên đất ——
Hạ Tri thống khổ kêu rên: “Đừng…… không muốn……”
Hạ Lan Sinh khẽ kìm chế cậu, bàn tay sờ đến nơi muốn sờ, cười không chút để ý: “Muốn, muốn? Ừm, đã biết, cho cậu ngay đây.”
Có một số việc, một khi đã nghĩ thông, nó sẽ như bão gió xối xả ập đến, không thể cứu vãn.
Hạ Lan Sinh nghĩ, đàn ông thì có sao.
Tư vị cực lạc như vậy, nhân gian khó tìm —— nếu đã để anh ta tìm được, vậy thì đừng trách anh ta giữ chặt trong tay.
Đời người ngắn ngủi, Hạ Lan Sinh sẽ không làm ra chuyện khiến mình hối hận, thích thì bắt lấy, giữ chặt, chẳng sợ đối phương giãy giụa, đau đớn đến chết cũng không sao.
Lúc này thiếu niên run rẩy dữ dội, “Cứu mạng…… Cứu…… cút……”
Hạ Lan Sinh hôn môi cậu, bàn tay ấn lên bụng dưới, “Tới đây, tới đây, tới cứu cậu đây, ngoan nào.”
Anh ta vuốt ve dươиɠ ѵậŧ của thiếu niên cho tới khi bắn ra, sau đó lại liếʍ sạch chất lỏng vào bụng, nheo mắt thở dài thỏa mãn.
Thơm quá, muốn mạng rồi.
Hạ Tri mở bừng mắt, thấy được ván giường ký túc xá, cậu khẽ chớp mắt, cảm thấy toàn thân nhũn ra, không muốn nhúc nhích.
Ngày hôm qua hình như cậu mơ thấy ác mộng, nhưng không nhớ rõ lắm, dù sao chạy suốt một đêm, ngoài cảm giác mệt mỏi tuyệt vọng còn có một chút buồn nôn vẫn luôn quẩn quanh cậu.
Cậu nghĩ có lẽ là di chứng sau khi bị sốt nên cũng không quá để ý, kéo chăn trùm qua đầu, bọc cả người thành cái kén, chép miệng, đang định ngủ thêm giấc nữa ——
“Tỉnh rồi à?”
Hạ Tri cứng người, lập tức cảnh giác thò đầu ra khỏi chăn, thấy được Hạ Lan Sinh.
Người đàn ông nhàn nhã ngồi trước bàn, vai rộng eo hẹp, chân dài bắt chéo, một tay đặt trên bàn, trên tai còn đeo tai nghe.
Cửa sổ phòng đóng chặt, không thông gió, không khí có chút bức bối.
Hạ Lan Sinh thấy cậu đã tỉnh thì đặt điện thoại lên bàn, rót ly nước đưa cho cậu.
Hạ Tri không nhận.
Hạ Lan Sinh nhướng mày, cũng không giận, “Không nể mặt thế sao.”
“Không phải cậu vẫn còn ghi thù chuyện trong phòng tắm chứ, chẳng phải chúng ta huề rồi à.” Hạ Lan Sinh vẫn duy trì tư thế đưa nước, “Tôi đã không còn so đo, cậu còn ghi thù làm gì.”
Hạ Tri: “……”
Hạ Tri cúi đầu, miễn cưỡng chấp nhận cách nói của anh ta, duỗi tay nhận lấy ly nước, vẻ mặt uể oải, “Cảm ơn.”
Là nước ấm.
Hạ Lan Sinh lại đưa thuốc cho cậu, “Tôi có thấy lời dặn dò của bác sĩ, uống hai viên màu xanh lục, sau đó uống thêm một gói thuốc giảm sốt nữa.”
Hạ Tri uống thuốc, nhìn Hạ Lan Sinh ân cần pha thuốc cho mình, trong lòng sinh ra cảm giác quái dị, cậu nói: “Không cần phiền anh ——”
“Chúng ta là bạn cùng phòng, cậu khách khí với tôi cái gì.” Hạ Lan Sinh pha thuốc xong đưa cho cậu, động tác nhanh nhẹn, thái độ không cho từ chối, “Làm sao, quan tâm cậu là sai hả?”
Hạ Tri: “……”
............