Thấu Cốt Hương

Chương 15

Nếu chỉ ngửi thoáng qua cũng không ảnh hưởng gì, nhưng vấn đề là, trong lúc đối phương đang tắm rửa Hạ Lan Sinh lại vọt vào, mùi hương nồng nàn kia giống như trực tiếp cắm rễ từ phổi đến linh hồn anh ta.

Khiến anh ta không sao quên được.

Mà vấn đề này Hạ Lan Sinh cũng nghĩ thông suốt rồi, bản thân anh ta không phải người để mình phải chịu ấm ức, so với khiến bản thân khó chịu, chẳng bằng để Hạ Tri chịu ấm ức sẽ tốt hơn.

Thế nhưng kịch bản vừa mở màn đã bị lỗi.

Hạ Lan Sinh rùng mình một cái, hay là người không ở trong ký túc xá? Đã muộn thế này, cậu còn đi đâu?

Chẳng qua rất nhanh anh ta đã ngửi thấy trong không khí mùi hương thoang thoảng khiến anh ta thư thái kia, sau đó anh ta thấy được Hạ Tri trên giường, có vẻ cậu ngủ rất sâu.

Hạ Lan Sinh đi đến, nhìn gương mặt đỏ bừng của thiếu niên, đôi môi hơi hé, hương thơm phả ra.

Ngửi được mùi hương khiến mình ngày nhớ đêm mong, máu trong người Hạ Lan Sinh lại bắt đầu nóng lên, anh ta cúi đầu, đưa mũi đến cổ Hạ Tri, hít một hơi thật sâu, mùi hương giống như xuyên qua mạch máu, từng lỗ chân lông toát ra ngoài, từng chút mơn trớn thân thể Hạ Lan Sinh, toàn thân anh ta đắm chìm trong cảm giác thoải mái, tâm tư tối tăm điên cuồng bất giác vơi đi rất nhiều.

“Ưm……”

Có lẽ là do bị đè nặng khó chịu, Hạ Tri giãy giụa một trận, chân đá văng chăn.

Cậu mặc áo ngủ mỏng, đùi lộ ra ngoài, thon dài tuyết trắng, cơ bắp vừa đủ, chỗ nào cũng hợp mắt, mắt cá chân rất nhỏ, ngón chân mượt mà, tất cả đều cào vào lòng người ta, ngứa ngáy.

Hạ Lan Sinh nhìn thoáng qua, thầm mắng một tiếng, anh ta lại cứng.

“Hạ Tri……”

Hạ Lan Sinh bình tĩnh nhìn chằm chằm Hạ Tri, nhìn lông mi dày thẳng, đôi môi đỏ của cậu, một lúc lâu sau, có vẻ như đã làm công tác tư tưởng xong, anh ta vỗ vỗ mặt mình.

Hạ Lan Sinh đứng dậy, khoanh hai tay, híp mắt nhìn con mồi không hề có cảnh giác trước mặt, khẽ liếʍ môi.

“Không cần phiền phức như vậy.”

Nhốt cậu, cậu chắc chắn sẽ phản kháng, giãy giụa, khóc nháo, cũng không thể tùy thời tùy chỗ mang theo bên người để hít hà, hơn nữa cậu cũng có móng vuốt, còn rất sắc, bị cào phải sẽ rất đau.

Hệt như một chú mèo nhà đưa ra ngoài không thể thích ứng gặp ai cũng cào, nếu muốn mạng dài hơn chỉ có thể nuôi trong nhà.

Nhưng mà xương cốt cậu quá cứng, gân cốt cũng dẻo dai, muốn ngoan ngoãn nghe lời, khả năng cần đến một chiếc roi tàn nhẫn.

“Hạ Tri.” Hạ Lan Sinh nhìn thiếu niên ngủ không biết gì, ngón tay thong thả vuốt ve gương mặt cậu, ý vị không rõ nói: “Không tệ.”

Nếu không cần thiết, tạm thời có thể không làm như vậy, dẫu sao cũng cùng học chung đại học, cùng một chuyên ngành, hơn nữa còn chung một phòng ngủ.

Quan hệ giữa người với người luôn rất vi diệu, quan hệ bạn cùng phòng tuy không sâu, nhưng vẫn đủ dùng.

Anh ta cúi đầu, thong thả đặt lên môi cậu một nụ hôn, mùi hương kia tựa như có sinh mệnh, len lỏi qua từng tế bào quanh quẩn trong đầu óc anh ta.

Hạ Lan Sinh bị mùi hương trên môi cậu làm cho mất nửa cái mạng, anh ta điên cuồng trằn trọc mυ'ŧ hôn, càng hôn càng sâu, không hề có cảm giác ghê tởm khi hôn đàn ông, chỉ cảm thấy trái tim đập cực nhanh, càng lúc càng nhanh, như muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực ——ngọt quá, thơm quá, rất muốn.

Hạ Lan Sinh nắm tay Hạ Tri, rất chặt.

............