Hạ Lan Sinh chờ Lam Lam đi rồi lại một mình ở khách sạn hai ngày, chìm đắm trong sương khói lượn lờ, đến cuối cùng vẫn không thể trở lại bình thường.
Chỉ cần nhắm mắt lại, cảnh tượng trong phòng tắm, khuôn ngực, cặp chân dài, đôi mắt đen nhánh của Hạ Tri, mỗi cái nhăn mày của cậu, còn cả hương thơm toát ra từ cơ thể kia —— tư vị cực lạc khó mà diễn tả.
Thế nên hưởng qua sung sướиɠ trên nhân gian làm sao qua được ải địa ngục.
Chờ đến lúc bạn Hạ Lan Sinh tìm được anh ta đã không nhịn được chửi thề một câu: “Cậu nghiện ma túy à?”
Cả phòng khách sạn chìm trong khói mù, quả thực không phải nơi dành cho người ở, mà Hạ Lan Sinh người vẫn ở đây, nhưng hồn thì đi đâu mất, suốt hai ngày dầm nước, cả người quanh quẩn cảm giác u ám đáng sợ.
Nghe thấy tiếng bạn thân, Hạ Lan Sinh hơi ngước mắt.
Bạn thân bị ánh mắt tối tăm kia của anh ta dọa sợ, không nhịn được lui về phía sau một bước: “…… Cậu…… cậu không sao chứ?”
“Không sao.” Hạ Lan Sinh bỗng nhiên bật cười, gương mặt góc cạnh rõ ràng, lúc cười rộ lên có chút cà lơ cà phất, nhưng nụ cười lần này, lại khiến người ta có cảm giác rợn tóc gáy, sống lưng lạnh toát: “Tôi thì có thể có chuyện gì được.”
Có vẻ như anh ta đã nghĩ thông suốt điều gì đó, chậm rãi đứng lên, giật giật cần cổ, vặn cổ tay phát ra mấy tiếng răng rắc như trong phim kinh dị, “Đi thôi, đi ăn cơm.”
Bạn thân vẫn cảm thấy có chút khϊếp đảm, anh ta lẩm bẩm: “Nhìn cậu thế này ai bảo là cậu không có việc gì……”
Hạ Lan Sinh cũng không để ý, anh ta lấy chìa khóa xe, bỗng nhiên nghiêng đầu nói, “À, đúng rồi, Trụ Tử, quan hệ của cậu rộng, giúp tôi điều tra một người.”
Bạn thân: “Điều tra ai vậy.”
Hạ Lan Sinh chậm rãi đáp, “Một người bạn cùng phòng ngủ của tôi, tên Hạ Tri.”
Mặc dù bạn thân cảm thấy hơi lạ, tự dưng điều tra một người như thế làm gì, song đây cũng không phải chuyện gì khó nên anh ta sảng khoái đồng ý: “Việc nhỏ thôi.”
Dặn dò xong việc này, Hạ Lan Sinh thong dong tìm nhà hàng ăn cơm, chờ khôi phục thể lực, lại cùng bạn thân với mấy tên bạn xấu ăn chơi trác táng đi nhảy Disco, có điều lần này, anh ta không uống rượu, chỉ nhìn chằm chằm di động.
Không lâu sau, tư liệu về Hạ Tri được gửi đến.
Hạ Lan Sinh cẩn thận đọc từng chữ, sau khi xác định Hạ Tri không liên quan gì đến mấy thế lực phiền toái, anh ta lưu lại tư liệu, tắt điện thoại.
Chất lượng không khí trong quán bar thật sự không tốt lắm, trướng khí mù mịt, người đàn ông dựa trên sô pha, nhắm mắt dưỡng thần, khuôn mặt bị bao phủ trong làn khói thuốc, đầu óc lại hồi tưởng đến mùi hương kia.
Chờ đến lúc tan cuộc, anh ta trực tiếp lái xe trở về ký túc xá, cửa ký túc xá đã đóng, bảo vệ canh cửa cũng đi ngủ rồi, cửa chính không qua được.
Lamborghini vòng một vòng, lái đến mặt tường phía sau ký túc xá, Hạ Lan Sinh xuống xe, một tay vịn tường, chân dài phát lực, nghiêng người nhảy qua.
Sau đó cửa ký túc xá bị đá văng.
Vốn dĩ cho rằng đối phương bị quấy rầy mộng đẹp sẽ thẹn quá thành giận mắng chửi người —— Ngay đến cốt truyện Hạ Lan Sinh cũng đã nghĩ xong, nếu Hạ Tri mắng người cùng lắm thì đánh nhau một trận sau đó trực tiếp trói người mang đi, dù sao anh ta cũng có nhiều chỗ ở, tìm một nơi nhốt người lại, mặc cậu kêu trời trời không thấu, gọi đất đất chẳng thưa.
Thất phu vô tội, hoài bích có tội.
Hạ Lan Sinh không biết mùi hương trên người Hạ Tri là gì, nhưng anh ta có thể khẳng định một điều, nó là mùi hương tự nhiên.
Mà hai ngày qua, anh ta cũng đã nghĩ thông suốt một chuyện.
Hiện tại, hình như anh ta không rời được mùi hương này.
.............