Lông tơ trên người Hạ Tri dựng đứng, cậu giãy giụa càng thêm dùng sức, “Anh có ý gì, anh…… anh là người đồng tính??? Con mẹ nó, tôi là thẳng nam ——”
“Trả lời vấn đề của tôi.” Giọng Hạ Lan Sinh bỗng trở nên lạnh lẽo, bàn tay nắm nơi đó thoáng siết chặt, “Hạ Tri.”
Anh ta dùng ngữ điệu khác nhau lặp đi lặp lại cùng một câu hỏi, song Hạ Tri biết lần này anh ta không đùa: “Cậu quen biết Cố Tuyết Thuần thế nào, có quan hệ gì với cô ta?”
Hạ Lan Sinh nắm dươиɠ ѵậŧ của Hạ Tri từ từ thêm lực, Hạ Tri bắt đầu có cảm giác quái dị, mặt đỏ rần, cắn răng chết không nói lời nào.
Sao cậu co thể bị Hạ Lan Sinh dùng thủ đoạn này bức bách được!
Có lẽ là do thiếu niên đang cực lực áp chế phẫn nộ, cảm xúc thay đổi dữ dội dẫn đến mùi hương trong không khí lại nồng hơn, gần như ép cho Hạ Lan Sinh nổi điên, nhưng anh ta vẫn cố giữ bình tĩnh, dùng giọng nói gần như biếи ŧɦái lặp lại câu hỏi, “Cậu quen biết Cố Tuyết Thuần thế nào, có quan hệ gì với cô ta? Nói!”
Thế nhưng thiếu niên vẫn cắn môi không chịu mở miệng.
Hạ Lan Sinh nhếch môi cười lạnh, cho kẹo không ăn, vậy chỉ có thể đánh đòn, bàn tay bóp mạnh một cái.
“A!”
Hạ Tri hét thảm một tiếng, đau đớn đánh thẳng vào não bộ, cậu cắn môi, sắc mặt trắng bệch, giọng nói run rẩy gần như mang theo nức nở, giữa trả lời câu hỏi và đường con cháu bị cắt đứt, hiển nhiên cậu lựa chọn thứ dễ thở hơn, “Đi học…… Cùng nhau đi học, cô ấy…… cô ấy ngồi bên cạnh tôi, tôi bị ốm, cô ấy đưa tôi đến phòng y tế……”
Cậu đau đến giàn giụa nước mắt, “Cứ, cứ thế quen biết……”
“Hừm…… thì ra là vậy.” Hạ Lan Sinh thoải mái cười nói, bàn tay bẻ mặt thiếu niên lại, liếʍ sạch nước mắt trên mặt cậu, ra vẻ hiểu lòng người nói: “Sớm nói không phải được rồi sao, xem cậu khó chịu chưa kìa, khiến tôi đau lòng muốn chết.”
Đau con mẹ anh. Đau mả cha nhà anh.
Hạ Tri điên cuồng chửi rủa trong lòng.
Hạ Lan Sinh mang theo ý cười nói: “Vậy bé ngoan có muốn yêu đương với cô ta không?”
Đầu lưỡi ướt nóng làm càn trên da thịt cùng với dươиɠ ѵậŧ bị anh ta nắm trong tay vuốt ve.
Hạ Tri sợ tới mức thân thể run lẩy bẩy, ngoài ra còn có chút buồn nôn, cậu mạnh miệng muốn nói: “Liên quan……” đếch gì đến anh.
Nhưng vừa ngước mắt đối diện với đôi mắt tối tăm không thấy đáy, nụ cười biếи ŧɦái cùng bàn tay nắm vật giữa hai chân cậu bắt đầu dùng sức của Hạ Lan Sinh …… Hạ Hi mím môi, trong lòng chỉ có một ý nghĩ, Hạ Lan Sinh thật đáng sợ, tựa như Boss phản diện cầm cưa điện kinh hồn, giây tiếp theo sẽ sẽ cứa vào người cậu.
…… Người bình thường hà tất phải chấp nhặt với biếи ŧɦái, cứ lừa qua cửa trước rồi tính.
Hạ Tri cố đè nén xúc động muốn bỏ chạy, đáp: “Không…… Sẽ không.”
Hạ Tri cũng không biết tại sao mình lại dễ bị đau như vậy. Có điều nhéo chỗ nào chứ nhéo vật yếu ớt kia, bình thường đã đau rồi càng đừng nói hiện tại —— thật con mẹ nó đau muốn chết.
Hạ Lan Sinh: “Hửm? Nói nhỏ quá, không nghe rõ.”
Hạ Tri đau đến nhe răng nhếch miệng, nước mắt từng giọt lăn xuống, nghẹn ngào nói: “Sẽ không, sẽ không yêu đương với cô ấy.”
Hạ Lan Sinh yêu chết cái dáng vẻ yếu đuối rơi lệ này của cậu —— vành mắt đỏ bừng, tròng mắt phủ một tầng nước, xinh đẹp lại mê người.
Anh ta thò lại gần, hôn lên nước mắt của cậu, cuối cùng mới đặt điện thoại vào trong tay cậu, dịu dàng giống như đang khen ngợi: “Ừm, ngoan quá, phải nhớ cho kỹ đấy.”
............