Thấu Cốt Hương

Chương 12

Cố Tuyết Thuần nghe đến tên Hạ Tri, hai mắt sáng lên: “Ồ, là cậu sao, tôi có nghe nói trong đội bóng rổ có người chơi bóng siêu ngầu, chính là cậu đúng không.”

“Đáng tiếc trước kia tôi bận khiêu vũ, không rảnh xem cậu chơi bóng, bằng không đã sớm quen biết cậu rồi.”

Hạ Tri có chút xấu hổ, cúi đầu, “…… Cũng không giỏi đến thế, đánh bừa thôi.”

Vóc dáng Hạ Tri cao hơn Cố Tuyết Thuần một chút, lúc cúi đầu cười, cảm giác suy sút tan biết, ngược lại rất có hình tượng của một nam sinh tràn ngập sức sống tựa như ánh mặt trời.

Cố Tuyết Thuần càng thêm động lòng, cô hắng giọng nói một câu, “Vậy…… Có thể thêm wechat không?”

……

Trở về phòng ngủ, Cố Tuyết Thuần vẫn cảm thấy lòng như nai con nhảy loạn, cô mở wechat, nhìn nick có ảnh đại diện hình Hanamichi Sakuragi*, rất nhiều lần muốn gửi tin nhắn, cuối cùng vẫn nhịn xuống.

Nhiều lần như thế, cuối cùng Cố Tuyết Thuần hạ quyết tâm làm liều.

【ゆき: Cậu đã đỡ hơn chút nào chưa? Nhớ phải uống thuốc nha. ( * ̄︶ ̄ ) 】

Gửi xong liền hồi hộp ngồi chờ.

Đối phương nhanh chóng trả lời lại.

【 Tri: Uống thuốc rồi. w】

Cố Tuyết Thuần bị mấy văn tự đáng yêu của cậu chọc cười.

Đang nghĩ xem nên trả lời thế nào thì chuông di động bỗng nhiên vang lên, hại cô suýt nữa đánh rơi điện thoại.

Cố Tuyết Thuần lấy lại tinh thần, nghe máy.

“A lô…… anh?”

“Ồ? Vâng, vậy anh tới đón em đi.”

Nhà có tiệc, anh trai muốn đón cô về. Cố Tuyết Thuần cũng lười thay quần áo, vừa trò chuyện với Hạ Tri vừa ra khỏi nhà chờ xe.

Một lát sau, một giọng nam nho nhã vang lên: “ゆき, lên xe.”

Lúc này Cố Tuyết Thuần mới biết anh trai đã tới, cô vội vàng lên xe, khóe môi vẫn còn vương ý cười, “Anh, sao lại rảnh rỗi đến đón em thế.”

“Ừm.” Lái xe đúng là anh trai Cố Tuyết Thuần, Cố Tư Nhàn, anh mặc chính trang, trên sống mũi là gọng kính viền vàng, đôi mắt hẹp dài, khí chất lười biếng nhàn tản.

Cố Tuyết Thuần có chuyện gì đều thích chia sẻ với anh, nhưng nghĩ đến còn chưa xem bát tự với Hạ Tri nên chỉ cười nói, “Đi thôi đi thôi.”

Cố Tư Nhàn liếc em gái một cái: “Bận cái gì mà xe đến cũng không biết.”

“Ai nha là bên vũ đạo xảy ra chút vấn đề thôi.” Trong lúc nói chuyện ngón tay Cố Tuyết Thuần chưa từng rời khỏi màn hình, mặt mày hớn hở.

【 Tri: Nick name của cậu là sao, tiếng Nhật à, tôi không hiểu. 】

【ゆき: Yu~ki~ tiếng Nhật, là tuyết đó, người trong nhà đều gọi tôi như vậy, cậu cũng có thể gọi như vậy. 】

【 Tri: Vì sao lại gọi như vậy ( •_• )?】

【ゆき: Bởi vì nghe mẹ nói, tôi sinh ra vào đúng trận tuyết đầu mùa, hơn nữa mẹ tôi còn là người Nhật Bản~ Cho nên tôi cứ thế tên là yuki~】

Trên người thiếu nữ dính một mùi hương nhàn nhạt, nhưng Cố Tư Nhàn thính mũi vẫn chuẩn xác ngửi được.

Cố Tư Nhàn đang lái xe, bỗng khựng lại, ghé mắt hỏi, “ゆき, em đổi nước hoa à?”

Cố Tuyết Thuần: “Hả? Không mà……”

Cố Tuyết Thuần nghĩ đến Hạ Tri, chợt bừng tỉnh, “À à, là hương nước hoa trên người một bạn học, lúc em chơi đùa với cô ấy không cẩn thận dính vào.”

Cố Tuyết Thuần ôm lòng riêng, tạm thời không muốn cho anh trai biết đến sự tồn tại của Hạ Tri.

.............