Thấu Cốt Hương

Chương 11

Con người chính là như vậy, có lúc mạnh mẽ tất có lúc yếu đuối.

Hạ Tri bị cảm, ho khan liên tục, đầu óc choáng váng nhìn đống vi phân và tích phân, trên bục giảng giảng viên vẫn đang giảng bài, cậu cầm bút mà hoa mắt chóng mặt, nửa ngày sau cũng không giải nổi một câu.

Vi phân và tích phân là chương trình cơ bản của đại học, Hạ Tri ngồi một mình ở hàng sau, trong lúc cậu không chú ý đã có rất nhiều người nhìn về phía mình.

Kết thúc tiết học, Hạ Tri buông bút, nằm bò trên bàn một lúc.

Chờ đến lúc tỉnh lại, bên cạnh nhiều hơn một em gái xinh đẹp.

Hạ Tri khụ khụ hai tiếng, kéo cao khẩu trang, nhìn thoáng qua người bên cạnh.

Em gái xinh đẹp này là mỹ nữ thanh thuần, Hạ Tri có biết, tên Cố Tuyết Thuần, là hoa khôi trường bọn họ, học khiêu vũ, còn là trưởng câu lạc bộ vũ đạo.

Cô mặc quần áo rộng thùng thình, đi giày thể thao, bên trong là bộ nội y dành cho người luyện thể thao, để lộ cơ bụng xinh đẹp, bên ngoài là chiếc áo khoác cao bồi, có lẽ mới đi nhảy về.

Thấy Hạ Tri nhìn mình, cô xấu hổ cười nói: “Tôi tới muộn, bạn học ngồi đây không ngại chứ?”

Hạ Tri lắc đầu, giọng khản đặc đáp: “Không sao……”

Nếu là trước kia cậu sẽ bon miệng khen người ta mấy câu, nhưng hiện tại cậu đang đau đầu khó chịu, nhìn ai cũng ra mấy cái bóng chồng nên chẳng có lòng dạ làm bậy.

Ban đầu vẫn bình thường, chỉ là không biết tại sao……

Em gái hoa khôi càng ngày càng ngồi gần cậu, sau cùng gần như cánh tay dán vào nhau……

Trong lúc nhất thời Hạ Tri có chút khẩn trương, tim đập loạn nhịp, cố tình đầu đau như búa bổ, mặt mày đỏ bừng cũng không biết do ốm hay do ngại, cậu ấp úng nói: “Bạn, bạn học này……”

“Tôi ngửi được một mùi hương, cậu có ngửi thấy không.” Cố Tuyết Thuần ghé sát vào cậu, đôi mắt to tròn long lanh, bên trong chỉ có tò mò đơn thuần.

Hạ Tri theo bản năng phản cảm với những người nói trên người cậu có mùi.

Cố Tuyết Thuần là người tinh tế, vừa thấy Hạ Tri nhíu mày là biết hắn có lẽ cậu không thích người khác nói mình thơm, vì thế hỏi ngược lại, “Trên người cậu có một mùi hương, rất man đó, tôi có chút thích, cậu dùng nước hoa gì vậy.”

Hạ Tri bị gương mặt xinh đẹp của Cố Tuyết Thuần làm cho choáng váng, cậu mơ màng nói: “À…… Safeguard……”

“Phụt.” Cố Tuyết Thuần không nhịn được, cười ra tiếng, “Đàn em này, trông cậu nhìn như bị ốm rồi, đến phòng y tế chưa?”

“Tan học sẽ đi.” Hạ Tri rầu rĩ đáp.

“Để tôi đưa cậu đi đi.” Cố Tuyết Thuần nói: “Vừa lúc không có chuyện gì làm.”

Người đẹp chủ động, Hạ Tri đương nhiên sẽ không từ chối, thậm chí trong lòng còn có chút vui vẻ.

Thiếu niên nhếch môi cười rộ lên, đôi mắt sáng trong, lại thêm hương thơm thoang thoảng trong không khí, càng thêm dụ hoặc.

Cố Tuyết Thuần nhìn đến ngẩn ngơ, tim bỗng đập loạn nhịp.

……

Cố Tuyết Thuần cùng Hạ Tri tới phòng y tế.

Bác sĩ kê thuốc trị cảm cho cậu, dặn dò cậu chú ý giữ ấm.

Cố Tuyết Thuần thấy thiếu niên khoác áo, xoa chân ngồi ở trên giường bệnh, cần cổ thon dài trắng nõn, đôi môi trắng bệch, lông mi run rẩy, tròng mắt trong suốt phủ một tầng hơi nước, trong phòng nồng đậm mùi thuốc sát trùng, chỉ có đến gần thiếu niên mới ngửi được mùi hương thoang thoảng khiến người ta dễ chịu.

Cố Tuyết Thuần: “Còn chưa biết cậu tên gì.”

Hạ Tri: “Hạ Tri.”

........