Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 38

Mọi người lại hát thêm hơn tiếng nữa, nghĩ tới buổi họp lớp tối nay, thấy cũng sắp tới giờ rồi thì liền giải tán.

Lúc ra ngoài cứ ồn ào nên lỡ mất thang máy, đành đi thẳng xuống bằng thang cuốn.

Nhưng không ngờ rằng vừa đến tầng ba, ánh mắt của mấy tên con trai ngay lập tức bị khu trò chơi thu hút, mọi người cứ cậu nhìn tôi tôi nhìn cậu, cuối cùng tính toán thời gian, vẫn quyết định đi chơi ném bóng rổ.

“Giang Phú qua đây.” Vừa tới hành lang, Lâm Huống đã khoác ngang vai của Giang Phú: “Lần trước thấy cậu đánh bóng không tồi, chúng ta đấu không.”

Không biết Giang Phú nói gì, một đám người như cái tổ ong kéo nhau đi vào.

Thẩm Ngôn Cố nhìn theo bóng lưng bọn họ, nghĩ tới bên đó chỉ có mấy cái máy bóng rổ, nên không tới tham gia nữa, anh bèn quay đầu đứng chờ bên cạnh máy gắp thú bông bên ngoài.

“Sao cậu không vào chơi?” Dương Dương đứng lại với Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố quét mã lấy xu: “Tôi gắp gấu bông.”

Dương Dương nhìn bóng dáng một đám người ở bên kia, cũng dừng lại: “Cho xin hai xu, tôi cũng gắp.”

Thẩm Ngôn Cố đưa cho Dương Dương năm xu, tiếp theo ngừng lại trước một cái máy trông có vẻ cũng được, sau đó bắt đầu kế hoạch lớn bắt khủng long của anh.

Có lẽ máy gắp thú bông trên cả thế giới đều giống nhau, tay gắp thú bông cứ lỏng lẻo, năm phút rồi, Thẩm Ngôn Cố đã tiêu sạch số xu trong tay, mà cái rắm gì cũng không có.

Anh nhìn con khủng long màu xanh lá đã bị anh kéo ra phía ngoài, quyết định lại đi mua thêm mười xu nữa.

“Vẫn gắp à.” Dương Dương cũng đã tiêu sạch số xu trong tay, đi qua hỏi anh.

Thẩm Ngôn Cố chỉ vào bên trong: “Hôm nay nhất định phải gắp được, nếu không lấy được thì tôi không về nữa.”

Dương Dương: “Không cần phải làm đến thế đâu người anh em.”

Tới lúc cho đồng xu thứ tư vào, Dương Dương thấy đằng sau có một người đi tới, người nọ chầm chậm tiến lại gần Thẩm Ngôn Cố, rồi dừng lại phía sau Thầm Ngôn Cố.

Có lẽ Thẩm Ngôn Cố đã phát hiện ra, anh quay đầu lại liếc nhìn, trong lúc đó vẫn tiếp tục thao tác trên tay.

“Không phải cậu ở trong đó chơi vui phết sao.” Thẩm Ngôn Cố nhìn cái tay gắp ở bên trong: “Ra đây làm gì?”

Dương Dương nghe xong thì quay lại nhìn Giang Phú, nghe thấy cậu nói rằng: “Phát hiện ra anh không ở đấy.”

Giọng điệu của Thẩm Ngôn Cố nhàn nhạt: “À, bây giờ mới phát hiện ra là tôi không ở đấy.”

Giang Phú: “Phát hiện từ lâu rồi, nhưng Lâm Huống kéo tôi đi ném bóng rổ.”

Giọng điệu của Thẩm Ngôn Cố dở dở ương ương trả lời cậu: “Thế thì cậu đi ném bóng với cậu ta đi, ra đây làm gì?”

Giang Phú: “Ra đây tìm anh.”

Thẩm Ngôn Cố không nói thêm gì nữa.

Dương Dương nhướng mày, dịch dịch ra phía ngoài rìa một chút, sau đó cậu ta nhìn thấy Giang Phú giơ tay lên nhẹ nhàng chạm vào tóc Thẩm Ngôn Cố, lại còn dịch sát một chút về phía Thẩm Ngôn Cố, rồi mới bỏ tay xuống.

Dương Dương phảng phất cảm thấy, cái tay này của Giang Phú ấy mà, một giây sau sẽ ôm vào eo của Thẩm Ngôn Cố, ôm lấy anh từ phía sau, sau đó nói với Thẩm Ngôn Cố rằng tôi sai rồi, về sau chỉ ở cạnh anh thôi.

Chẹp, dù sao cũng là tự tưởng tượng ra, thế thì như này đi.

“Em sai rồi mà cục cưng, về sau chỉ ở bên cạnh bé cưng của em thôi, bé cưng đừng giận nữa, có được không nào?”

Dương Dương bị cảnh tưởng chính mình nghĩ ra chọc cười, nhưng lại ngại không dám cười lộ ra, chỉ có thể nắm chặt tay lại đặt bên cạnh miệng, gắng sức ho mấy tiếng, giấu đi ý cười.

Khoảng thời gian sau đó, hai người cứ như vậy nhìn Thẩm Ngôn Cố tiêu từng xu từng xu một, nhìn anh một lần rồi lại một lần lộn con khủng long đi, rồi lại lộn về.

Con khủng long lúc thì cái mặt đối diện với bọn họ, lúc thì cái mông đối diện với bọn họ, lúc thì bốn vó chổng lên trời, lúc thì mặt úp xuống cát vàng, nhưng không cần biết là như thế nào, cũng không lần nào đi lên trên.

“Hay thôi bỏ đi.” Dương Dương nhìn xu của Thẩm Ngôn Cố đã không còn nhiều nói.

Cằm Thẩm Ngôn Cố hơi nâng lên: “Tôi không, tôi không tin đấy!”

Thẩm Ngôn Cố không tin đấy!

Hôm nay anh nhất định phải quyết phân thắng bại với con khủng long này!

“Anh rất muốn lấy con khủng long này à?” Giang Phú hỏi.

Thẩm Ngôn Cố: “Bây giờ vô cùng muốn lấy.”

Giang Phú lại hỏi: “Thích khủng long à?”

Thẩm Ngôn Cố gật đầu: “Thích chứ.”

Anh nói xong thì tay đập mạnh một cái, tiếp đó máy gắp thú bông phát ra tiếng biubiubiu khi tay gắp đang hạ xuống.

Thẩm Ngôn Cố nhìn cái tay gắp không thèm phấn đấu kia nói: “Nói ra thì chắc cậu không tin, mấy con khủng long trên thị trường bây giờ chủ yếu tôi đều quen mặt cả rồi, chỉ cần cậu đưa tôi xem ảnh, tôi có thể đọc tên được hết.”

Giang Phú cười, có lẽ là thấy Thẩm Ngôn Cố quá đáng yêu: “Trên thị trường?”

Thẩm Ngôn Cố: “Đúng rồi, trên thị trường.”

Giang Phú lại hỏi: “Thích thế cơ à.”

Thẩm Ngôn Cố: “Đúng thế, khủng long là món đồ chơi duy nhất tôi thích lúc còn nhỏ.”

Giang Phú: “Thảo nào ảnh đại diện lại là khủng long.”

Thẩm Ngôn Cố: “Đúng vậy.”

Vậy nên Giang Phú chỉ vào con ở bên trong: “Thế con này tên khoa học là gì?”

Thẩm Ngôn Cố bất lực quay đầu lại: “Nó tên là Giang Phú.”

Giang Phú cười rộ lên.

Thẩm Ngôn Cố lại nói: “Không đúng, nó đáng ra phải tên là Giang Phú Long, con khủng long tên Giang Phú, Giang Phú Long.”

Giang Phú nhìn mặt nghiêng của Thẩm Ngôn Cố, ý cười càng đậm hơn: “Khó nghe thật đấy.”

Thẩm Ngôn Cố vỗ lên cánh tay Giang Phú: “Cậu mau nhìn này, Giang Phú Long bị gắp lên rồi.”

Dương Dương đứng bên cạnh không nhịn được ngó tới.

Nhưng không bao lâu sau, máy gắp thú bông lại phát ra âm thanh thất bại.

“ao~”

Dương Dương lại khuyên anh: “Thôi bỏ đi.”

Thẩm Ngôn Cố bỏ nốt xu còn lại trong tay vào: “Không được, tôi tìm được cảm giác rồi, mấy người đợi mà xem!

Giang Phú Long hôm nay nhất định phải thuộc về tôi.”

Dương Dương phụt một tiếng cười lên: “Không có Giang Phú Long thì cậu còn Giang Phú mà.”

Thẩm Ngôn Cố qua loa ừ một tiếng, nghiêm túc nhìn chằm chằm vào tay gắp.

Sau đó “diudiudiu”

Sau đó “diudiudiu”

Sau đó “ao~”

Khủng long lại lộn thêm mặt nữa.

Dương Dương: “…”

Thẩm Ngôn Cố: “…”

“Thôi được rồi hết xu rồi, có thể…” Dương Dương còn chưa nói xong, đã thấy Giang Phú đưa cho Thẩm Ngôn Cố thêm mười xu.

Dương Dương bó tay: “Ôi trời Giang Phú, cậu đừng có chiều cậu ấy nữa, thế này bao giờ mới xong được.”

Thẩm Ngôn Cố lấy được xu, thích tới õng a õng ẹo, kiêu căng khoe ra với Dương Dương.

Giang Phú gõ đầu Thẩm Ngôn Cố cắt đứt tâm trạng thích thú của anh: “Mười xu cuối cùng đấy, không được chơi nữa đâu.”

Thẩm Ngôn Cố: “Biết rồi mà.”

Quả nhiên, không có gì bất ngờ.

Khủng long bị lộn mặt mười lần.

Sau lần thất bại cuối cùng, Thẩm Ngôn Cố quay đầu nhìn Giang Phú, Giang Phú cũng nhìn lại Thẩm Ngôn Cố.

Nhìn nhau một giây, Thẩm Ngôn Cố bỗng nhiên di chuyển, đi ra phía sau Giang Phú.