Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 39

Trong chớp mắt, Giang Phú phản ứng nhanh một bước rộng đi theo, ngăn Thẩm Ngôn Cố lại.

Máy đổi xu ở sau lưng Giang Phú, Thẩm Ngôn Cố nhìn Giang Phú, khẩn cầu: “Mười xu cuối cùng, không được nữa thì thôi.”

Giang Phú lắc đầu: “Phải về trường thôi.”

Thẩm Ngôn Cố: “Chỉ mười xu thôi.”

Giang Phú: “Không được.”

Thẩm Ngôn Cố đi sang bên trái, Giang Phú cũng đi sang bên đó ngăn anh lại.

Thẩm Ngôn Cố đi sang bên phải, Giang Phú tiếp tục cản lại.

“Giang Phú!”

Giang Phú không động đậy.

“Giang Phú~”

Giang Phú cười, nhưng vẫn không động đậy.

“Cậu đủ rồi đấy.”

Giang Phú lắc đầu.

“Năm xu?”

Giang Phú vẫn lắc đầu.

“Ba xu?”

Giang Phú vẫn cứ lắc đầu.

“Một xu?!”

Giang Phú tiếp tục lắc đầu.

Thẩm Ngôn Cố ngẩng đầu nhìn Giang Phú, bày ra cái bộ dạng rằng tôi rất dữ cậu bây giờ tốt nhất là tránh ra cho ông đây.

Nhưng Giang Phú không hề sợ hãi nhìn đáp trả.

Không tới hai giây, Thẩm Ngôn Cố đã rén rồi.

“Thôi được rồi.”

Thẩm Ngôn Cố quay người đi ra cửa, nhưng chỉ đi được hai bước, anh bất chợt lại quay người lần nữa.

Sau đó.

“Aaaa này! Làm cái gì đấy!” Thẩm Ngôn Cố kêu lên.

Giang Phú khiêng anh lên, y hệt như lần trước.

“Thả tôi xuống.” Thẩm Ngôn Cố ôm chặt lấy cổ Giang Phú: “Giang Phú!”

Giang Phú: “Không thả.” Cậu còn nói: “Ngoan tí nào.”

Dương Dương xem được hết toàn cảnh cứ cười như thằng điên vậy, cậu ta vô cùng ủng hộ Giang Phú: “Đúng! Đừng thả, khiêng cậu ta về trường đi!”

Khiêng về trường là không thể rồi, Giang Phú khiêng Thẩm Ngôn Cố đến cửa khu trò chơi, thì liền thả Thẩm Ngôn Cố xuống.

Vừa hay mấy người bạn đi ném bóng rổ đều quay lại rồi, Thẩm Ngôn Cố thở dài, bày ra nụ cười giả dối thể hiện sự thỏa hiệp với Giang Phú.

“Không chơi nữa thì không chơi nữa.”

Thời gian cũng không còn sớm lắm, bây giờ về trường họp lớp là vừa đẹp, một đám người liền đồng loạt ra khỏi trung tâm thương mại.

“Không vui à?” Lúc đứng trên thang cuốn, Giang Phú vuốt cằm Thẩm Ngôn Cố một cái.

Thẩm Ngôn Cố bày ra thái độ rằng tôi đang rất vui mà cậu đang nói cái quái gì vậy: “Đâu có đâu.”

Giang Phú: “Tôi mua một con đền cho anh.”

Thẩm Ngôn Cố bĩu môi: “Mua với gắp sao giống nhau được.” Anh nói xong thì nhẹ haizz một tiếng: “Chỉ còn tí nữa thôi mà, tiếc ghê.”

Giang Phú suy nghĩ một lát: “Như này đi, đợi họp lớp xong, tôi đưa anh đi chỗ khác gắp thú bông.”

Thẩm Ngôn Cố: “Chỗ nào? Có gì khác biệt à?”

Giang Phú nói: “Anh tin không, gắp một cái là được.”

Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Thật không vậy?”

Giang Phú gật đầu, hỏi: “Có muốn đi không?”

“Vậy thì đương nhiên rồi.” Thẩm Ngôn Cố chầm chậm cười lên: “Đi chứ.”

Thật ra thì Thẩm Ngôn Cố không hề thích thú gì cái máy gắp thú bông cả, anh cũng không biết tại sao hôm nay mình lại cố chấp đến như vậy, đến cuối còn thật sự đồng ý với Giang Phú họp lớp xong sẽ đi thêm một chuyến nữa.

Vì được Giang Phú rủ như vậy, nên cả buổi họp lớp Thẩm Ngôn Cố cứ ngồi nhìn điện thoại xem giờ.

Họp lớp trước đây rất đơn giản, bình thường thì đầu tiên hội tự kỷ luật sẽ tới điểm danh, đảm bảo mỗi bạn học vào buổi tối cuối cùng của kỳ nghỉ đều đã quay lại trường, thời gian còn lại tiếp theo, có việc cần nói thì nói, không có việc gì thì dứt khoát giải tán.

Nhưng hôm nay không biết làm sao, buổi tối lại lắm việc như vậy.

Giảng viên phụ đạo đi công tác bao lâu rồi giờ đã quay lại, bla bla nói rõ nhiều.

Sau đó là tới công ty đang có cơ hội thực tập, đến lớp để tuyển người.

Cuối cùng là bài thi không bắt buộc nhưng cả lớp đều đã đăng ký, mọi người cần phải ký xác nhận thông tin.

“Tổng cộng có bốn tờ bảng biểu, tờ nào cũng phải ký tên.” Giảng viên phụ đạo đang nói ở trên: “Bốn tổ phát xuống đi, kí đến hàng cuối thì đổi lại cho nhau.”

Giảng viên phụ đạo đưa đồ cho Lâm Huống, sau đó lại nói: “Tôi biết là mọi người đều muốn về cả rồi, nên là tác phong nhanh nhẹn lên tí.”

Bên dưới có người hỏi: “Kí xong là về được rồi phải không ạ?”

“Kí xong là được về.” Giảng viên phụ đạo cười nói: “Ở ngoài có một anh đẹp trai cũng đợi lâu lắm rồi, là bạn trai của ai trong mấy đứa à?”

Bạn học ở hàng cuối cùng của tổ một vừa nghe xong lập tức thò đầu ra ngoài cửa sau nhìn.

Sau đó cậu ta quay lại: “Giang Phú.”

Thẩm Ngôn Cố đang đối chiếu thông tin của mình ngay tức khắc ngẩng đầu lên.

Tiếp đó Thẩm Ngôn Cố lại nghe thấy bạn học kia hỏi: “Cậu ta đang đợi ai vậy?”

Thẩm Ngôn Cố giơ tay lên: “Tôi, có sao không?”

Bạn học cười lên: “Không có gì.”

Đợi Thẩm Ngôn Cố kí xong thì cũng đã qua năm phút rồi, trong lớp đã có một vài người ra về.

Anh đưa bút cho Trần Quân: “Tôi đi nhé.”

Trần Quân hỏi: “Cậu với Giang Phú định đi đâu đó?”

Thẩm Ngôn Cố: “Gắp thú bông.”

Trần Quân lớn tiếng: “Cái gì cơ?”

Thẩm Ngôn Cố: “Gắp thú bông.”

Trần Quân càng lớn tiếng hơn: “Cái gì cơ?”

Thẩm Ngôn Cố: “… Nghe không hiểu tiếng người à?”

Trần Quân bắt lấy cổ tay Thẩm Ngôn Cố: “Không phải chứ, hai người chơi đến nghiện rồi à?”

Thẩm Ngôn Cố: “Không được à?”

Dương Dương ở phía sau châu đầu lên: “Cậu ta với Giang Phú chỉ sợ không phải chơi cái gì cũng nghiện đâu.”

Thẩm Ngôn Cố không có thời gian tán dóc với bọn họ, đẩy ghế vào xong liền đi ra ngoài.

Đi tới hành lang anh đã nhìn thấy Giang Phú rồi, cậu đang cúi đầu dựa vào tường, một tay đút vào túi quần, một tay nghịch điện thoại, tư thế đợi người vô cùng nhàm chán.

Rõ ràng Thẩm Ngôn Cố không hề nói cho Giang Phú là mình đã ra ngoài rồi, nhưng Giang Phú lại bất chợt ngẩng đầu lên, nhìn về phía anh, lúc đối mặt còn cười với anh.

Thẩm Ngôn Cố đi tới cạnh Giang Phú, giơ tay vuốt cằm cậu một cái: “Đợi lâu rồi phải không?”

Giang Phú cất điện thoại đi: “Đâu có.”

Đúng lúc đó một bạn nữ trong lớp đi qua, cô ấy hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Bạn trai cậu à?”

Thẩm Ngôn Cố cau mày nghi hoặc: “Cậu ấy là Giang Phú mà.”

Bạn nữ cười: “Tôi biết đó là Giang Phú.”

Bạn nữ nói với Giang Phú: “Tôi nói cậu nghe, ban nãy giảng viên phụ đạo hỏi bên ngoài là bạn trai của ai, Thẩm Ngôn Cố giơ tay kêu là “em”, rất lớn tiếng, cả lớp đều nghe thấy hết rồi.”

Thẩm Ngôn Cố cạn lời: “… Cái gì vậy, tôi đang trả lời Lâm Kiệt mà, cậu ta hỏi Giang Phú đang đợi ai, tôi nói là tôi.”

Bạn nữ đi xuống đầu cầu thang, vừa đi vừa cười thái độ kiểu tôi không nghe tôi không nghe, vui vẻ bỏ lại một câu: “Ai mà biết được.”