Người Đó Đã Thích Anh Từ Rất Lâu

Chương 37

Vừa dứt lời, Thẩm Ngôn Cố nhìn sang Giang Phú, Giang Phú cũng nhìn sang Thẩm Ngôn Cố.

“Thuận theo tự nhiên thôi.” Giang Phú nói.

Trần Quân ngay lập tức hưng phấn vứt vỏ hạt dưa lên bàn.

“Cậu nói thế, tức là cũng có ý định rồi hả!” Cậu ta kích động: “Thích kiểu như nào? Kiểu xêm xêm tuổi cậu hay là như nào? Lớn tuổi hơn có được không? Cậu mới năm nhất…”

“Ô hay đừng có chen lời tôi.” Thẩm Ngôn Cố cắt ngang Trần Quân: “Cậu hỏi lắm thế làm gì? Định giới thiệu cho Giang Phú à?”

Trần Quân: “Không cần cậu nhắc, tôi quen biết bao nhiêu em gái, giới thiệu cho một người cũng không thành vấn đề.”

Thẩm Ngôn Cố còn định nói gì đó thì Giang Phú đã mở miệng: “Không cần đâu, cảm ơn anh.”

Đợi Trần Quân không còn ồn ào nữa, Thẩm Ngôn Cố cũng hỏi Giang Phú: “Cậu muốn yêu đương rồi?”

Giang Phú còn chưa nói gì, trong loa đã truyền tới âm thanh vô cùng lớn.

“Giang Phú!”

Hai người quay đầu lại xem, Lâm Huống đang đứng cạnh máy chọn bài, cầm mic hỏi: “Hết bài rồi, cậu ra hát một bài đi, lên luôn đi, tôi chọn bài cho.”

Thẩm Ngôn Cố lập tức phấn khích, vỗ tay cho Giang Phú.

Giang Phú hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Anh muốn nghe bài gì?”

Thẩm Ngôn Cố: “Bài nào gần đây cậu nghe đi.” Thẩm Ngôn Cố chỉ chỉ điện thoại của Giang Phú: “Lấy ra nhìn xem.”

“Không cần xem.” Giang Phú ngẩng đầu nói với Lâm Huống: “Mãn nguyện.”

Nói xong cậu liền hỏi Thẩm Ngôn Cố: “Hát chung không?”

Thẩm Ngôn Cố: “Được chứ.”

Vừa cầm được mic, nhạc dạo đã ngay lập tức vang lên.

Vào hát câu đầu tiên, cả hai người cùng nhau cất tiếng.

“Làm thế nào để có được cầu vồng.”

Hát xong câu này, Thẩm Ngôn Cố chầm chậm hạ mic xuống, ngạc nhiên quay đầu nhìn Giang Phú.

Vãi thật!

Anh Phú, sao anh hát cũng hay thế này!

Không chỉ mình Thẩm Ngôn Cố, cả phòng bao đều sững sờ cả, Lâm Huống còn hơn cả thế kêu lên: “Giang Phú được quá nhờ! Giấu nghề đấy à!”

Hơn tiếng đồng hồ vừa rồi ở đây chỉ tràn ngập những giọng ca gân cổ lên để gào rú, một câu này của Giang Phú liền đẩy cao đẳng cấp của cả căn phòng lên.

Thẩm Ngôn Cố thấy ngại khi hát chung với Giang Phú, có mấy lần Giang Phú hạ mic xuống ra hiệu cho Thẩm Ngôn Cố hát, nhưng Thẩm Ngôn Cố không hát lần nào, cuối cùng thì Giang Phú chỉ có thể tự mình hát nốt bài.

Bài hát kết thúc, cả phòng đều vỗ tay cho Giang Phú.

“Thêm bài nữa không? Hát gì đây, để tôi chọn giúp cho!”

Lâm Huống vô cùng nhiệt tình.

Giang Phú xua tay, cầm chai nước trên bàn lên: “Mọi người hát đi.”

Lâm Huống: “Hát đi mà! Hát cho chúng tôi thêm một bài nữa đi.”

Giang Phú: “Không hát nữa.”

Lâm Huống lôi kéo thêm hai câu, lại thấy Giang Phú xua tay, nên cũng không bắt ép nữa.

Đợi vào bài tiếp theo, Thẩm Ngôn Cố hỏi Giang Phú: “Không nhìn ra nhé, cậu hát hay thế này.”

Giang Phú: “Từng luyện qua.”

Thẩm Ngôn Cố kinh ngạc: “Cậu còn từng luyện hát à?”

Giang Phú ừm một tiếng: “Mẹ tôi bảo tôi luyện, bà ấy chê ba tôi ngũ âm không đầy đủ, bảo tôi luyện để hát chung với bà ấy.”

Thẩm Ngôn Cố cười: “Mẹ cậu thú vị thật đấy.”

Giang Phú hỏi: “Anh muốn gặp bà ấy không?”

Thẩm Ngôn Cố sững người: “Tôi gặp bà ấy… làm cái gì?”

Giang Phú bật cười: “Thuận miệng nói vậy thôi.”

Giang Phú nghịch nghịch cái chai trong tay, lại nói: “Thật ra thì tôi không thích hát, tôi chỉ là cái mánh lới để ba lấy lòng mẹ tôi thôi, người công cụ* ấy mà.”

(*) Người công cụ: ý chỉ người hy sinh rất nhiều cho một người nhưng người kia chỉ có ý muốn lợi dụng thôi.

Thẩm Ngôn Cố liếc qua Giang Phú: “Câu này của cậu rất hợp với giọng hát của cậu, rất chi gợi đòn.”

Giang Phú cười: “Vậy thì anh đừng kể với ai đấy.”

Thẩm Ngôn Cố nhướng mày: “Thế có phải nên có tí phí bịt miệng không?”

Giang Phú không hề sợ hãi chút nào, thậm chí còn mang loại cảm giác rằng cuối cùng anh cũng chịu đòi phí bịt miệng rồi: “Muốn cái gì nào?”

Thẩm Ngôn Cố chợt giật mình, vỗ tay một cái, cầm một gói đồ ăn trong giỏ trên bàn lên: “Nhớ cái này không?”

Hoa quả sấy ở bờ hồ Đại Minh.

Giang Phú nhìn qua Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố ngay tức khắc cười lên: “Cái biểu cảm này của cậu tức là nhớ rồi chứ gì.” Thẩm Ngôn Cố lập tức xé mở cái gói kia: “Lại đây, tôi đút cho cậu.”

Giang Phú phì cười: “Sao anh cứ suốt ngày muốn cho tôi ăn cái này?”

Thẩm Ngôn Cố đã bốc ra ngoài, rung đùi đắc ý: “Tôi vui lòng, tôi vui vẻ.” Anh đưa sang: “Thế cậu có muốn ăn không nào?”

Giang Phú bất lực: “Ăn.”

Có lẽ là sợ Thẩm Ngôn Cố giở trò, vào lúc anh đang đút đồ ăn sang, Giang Phú cứ một mực nhìn chăm chăm vào Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố cười lên: “Không chọc cậu đâu, mở miệng ra đi.”

Giang Phú vẫn cứ nhìn Thẩm Ngôn Cố.

Thẩm Ngôn Cố: “Chao ôi cứ tin tôi đi.”

Thẩm Ngôn Cố vì để chứng minh cho bản thân, đã chụm sát hai cổ tay vào với nhau, giơ ra trước mặt Giang Phú: “Không tin thì cậu cứ trói tôi vào.”

Giang Phú nhìn xuống tay của Thẩm Ngôn Cố, cười một tiếng: “Tin.”

Thẩm Ngôn Cố đúng là không đùa thật: “Cũng hơi chua một tí, nhưng mà ăn rất ngon mà, cậu không thấy thế à?”

Giang Phú bày ra thái độ rằng tôi không hề cảm thấy như vậy: “Vâng, ăn ngon.”

Thẩm Ngôn Cố: “…”

Không ngon cũng phải ăn cho tôi, Thẩm Ngôn Cố cưỡng chế đút đồ ăn sang.

Có lẽ là vì dùng sức hơi quá, Thẩm Ngôn Cố cảm nhận rõ ràng tay mình đã chạm lên môi Giang Phú, ấm ấm nóng nóng, doạ cho anh suýt thì run lên.

Giống như lần trước, Giang Phú cắn một nửa, phần còn lại thì do Thẩm Ngôn Cố ăn.

“Nước miếng Giang Phú ăn ngon không?” Dương Dương không biết đã sấn lại đây từ bao giờ, cười hi hi: “Đây có cả một gói lớn, hai người cứ phải ăn chung cùng một miếng thế à.”

Thẩm Ngôn Cố: “Thế thì sao? Bọn tôi thích vậy có được không?”

Dương Dương: “Dạ được dạ được.”

Giang Phú lại uống nước, Thẩm Ngôn Cố ngoảnh lại nhìn cậu.

“Giang Phú uống có ngụm nước thôi mà cậu nhìn chăm chú thế làm gì?” Dương Dương lại hỏi.

Thẩm Ngôn Cố nhấc tay lên, nói với Dương Dương: “Cậu nhìn hầu kết cậu ấy kìa, gợi cảm thật đấy.”

Dương Dương nương theo hướng tay của Thẩm Ngôn Cố nhìn qua, chậc một tiếng, sau đó nhỏ giọng xúi giục Thẩm Ngôn Cố: “Cậu ra đó sờ thử cái xem.”

Thẩm Ngôn Cố thế mà cũng rất nghe lời đi qua sờ một cái.

“Khụ…”