Từ sau khi Ninh Hàng kết hôn có thể nói lạc đường biết quay về, quả thật là người đàn ông tốt điển hình, kiêng rượu cai thuốc, không đến quán bar, một ngày hai mươi bốn giờ hận không thể lúc nào cũng dính vợ mình.
Đối với việc này, tôi và Ninh Tuần, chúng tôi đều là cẩu độc thân tỏ vẻ: Mắt không thấy.
Cay mắt.
Thật căm hận.
Kết hôn thì giỏi lắm à!
Chiều chủ nhật, đạo diễn Ninh của chúng tôi không đến, nói là phải nghỉ ngơi một ngày, đi dạo phố với vợ, sau đó anh ấy còn ghét chính đứa con trai của mình làm phiền thế giới hai người của mình và vợ, thế là giao Đường Đường cho tôi giữ.
Hôm nay Đường Đường nghỉ không cần đi nhà trẻ, vừa lúc bố mẹ cậu không dẫn cậu đi chơi, mà bác cả của cậu đi nước ngoài đàm phán hạng mục, ông nội bà nội của cậu cũng bay đến Tam Á, tham dự hôn lễ con trai của bạn học.
Cho nên cả nhà họ Ninh, chỉ còn lại tôi và Đường Đường.
Bà cô là tôi chê trong nhà khó chịu đến hoảng sợ, dẫn theo đứa trẻ dễ thương này đi rạp chiếu phim xem bộ phim hoạt hình mới nhất.
Sau khi hết phim, Đường Đường sờ bụng nhỏ của mình tỏ vẻ: “Cô ơi, con đói bụng rồi.”
Tôi học theo cách nói chuyện tức giận đáng yêu của Đường Đường: “Ừ, mười hai trưa, cô cũng đói bụng.”
“Vậy cô, chúng ta đi ăn cơm đi!”
“Tiểu Đường Đường muốn ăn cái gì?”
Cậu nghĩ nghĩ: “Cô, con muốn ăn cá nướng!”
“Được, còn gì nữa, Đường Đường còn muốn ăn gì?”
“Cô, con có thể uống hai ly trà sữa không?”
“Không được con nít không thể uống nhiều trà sữa như vậy được.”
Đường Đường gật đầu, chớp mắt: “Cô, hai ly nhiều quá, con uống một ly.”
“Đi thôi.”
“Vâng ạ.” Đường Đường ôm tay phải của tôi: “Cô thật tốt, con yêu cô!”
Chờ tôi mua trà sữa cho cậu nhóc, tôi cảm giác mình như bị lừa, hai ly nhiều quá con uống một ly, cái này có tính là lấy lùi làm tiến không?
Rạp chiếu phim ở tầng năm trung tâm thương mại, mà ở dưới tầng bốn các quán ăn đa dạng, Đường Đường nói cậu muốn ăn cá nướng, tôi nắm tay cậu đi vào một tiệm cá nướng trang trí theo phong cách Đông Nam Á.
Sau khi ăn cá nướng xong, tôi lại dẫn Đường Đường đi vườn bách thú.
Cuối cùng, hai chúng tôi chơi mệt, trở về nhà họ Ninh, đồng thời cùng ngã xuống trên ghế sô pha, giống như con cá chết, không động đậy.
Một lát sau, đột nhiên Đường Đường động thân thể, dựa vào người tôi, cậu vươn tay nhỏ, nói đấm lưng giúp tôi, hơn nữa một người còn nhỏ như cậu, còn ra vẻ người lớn nói với tôi: “Cô, con biết cô chơi với con cả một ngày, cô mệt chết rồi, cho nên không cho cô từ chối con.”
Trong nháy mắt như vậy, đột nhiên tôi cảm thấy, không kết hôn nhưng có đứa con cũng là một lựa chọn không tồi.
Đường Đường đấm lưng cho tôi thật lâu, sau đó hay tay nhỏ bé đấm đấm, đổi thành một tay dụi mắt, một tay nhỏ tiếp tục đấm lưng, cậu buồn ngủ không chịu được, còn không quên nói với tôi: “Cô, ngủ ngon.”
Cậu nói xong từ ngủ ngon, còn ghé sát vào khuôn mặt tôi, hôn tôi.
Cuối cùng, tìm một vị trí thoải mái rồi ngủ ở trong lòng ngực tôi.
Trông cậu thật vui vẻ, trong lúc ngủ mơ còn thì thào nói nhỏ: “Con thích cô.”
Tên nhóc này, thật đáng yêu.
Tôi nhẹ nhàng nhéo khuôn mặt của tên nhóc kia, cười nhẹ nói: “Cô cũng rất thích con.”
Tôi bế Đường Đường về phòng của cậu, sau đó nhắc dì giúp việc trong nhà chú ý chăm sóc Đường Đường.
Tất cả đều ổn xong, trang điểm thật xinh đẹp, lái ô tô rời nhà họ Ninh.
Ninh Hàng hoàn lương, tôi thì không.
Rạng sáng, hộp đêm xa hoa nhất thành phố Nam, ngọn đèn đong đưa không ngừng thay đổi màu sắc, chiếu xuống đám người trong sàn nhảy.
Âm nhạc tiết tấu mạnh mẽ, một bài tiếp một bài, liên tục bật lên, kí©ɧ ŧɧí©ɧ mọi người phóng thích du͙© vọиɠ trong lòng.
Có người ở sàn nhảy bày tỏ tình yêu, có người ở sàn nhảy hôn nhau, có người đi xuyên qua đám người ở sàn nhảy, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay tôi, mang tôi ra sàn nhảy.
Sau đó.
Tôi và anh hôn nhau trong xe, hôn nhau ở trong hành lang dài của khách sạn.
Cuối cùng, lúc cửa phòng khép lại, anh bắt đầu cậy mạnh, thô bạo mà cởi nút thắt trước ngực của tôi.
Ánh mặt trời chiếu sáng căn phòng, bên hông của tôi có một cánh tay thon dài, chủ nhân của cánh tay kia nằm ở bên cạnh tôi, hai mắt nhắm chặt, hô hấp nhẹ nhàng chậm chạp.
Một lát sau, anh tỉnh dậy, nhấc tay kia cầm lấy di động ở đầu giường, xem thời gian.
Tôi nhận thấy động tĩnh của người bên cạnh, nghiêng mặt hỏi: “Tối hôm qua có đeo bao không?”
Cánh tay dài đặt bên hông tôi bắt đầu chậm rãi siết chặt, sau đó áp sát lại, hôn một nụ hôn lên trán tôi: “Quên mất.”
Tôi chậm rãi để tay phải lên bụng dưới lớp chăn màu trắng, không tránh thai.
Tôi nhớ đến Đường Đường.
Có một đứa con đáng yêu như cậu, hình như cũng không tệ.
“Uống thuốc không tốt với thân thể em, nếu có thì sinh đi, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Tôi nhẹ nhàng đẩy anh ra, da thịt trắng nõn lõα ɭồ ở ngoài chăn, có vài chỗ dấu hôn đều là Ti Cảnh không cố ý để lại.
Trong từ ngữ tôi mang theo trào phúng, như là giễu cợt anh, hoặc là tự giễu: “Sao thế, ngoài tầng quan hệ bạn giường này, chẳng lẽ anh còn muốn kết hôn với em à?
Giọng nói của Ti Cảnh, trầm thấp bình tĩnh: “Nếu anh cưới, em có dám không?”
Tôi ngăn khóe miệng, cười cười, cảm thấy vấn đề này không khó trả lời như tưởng tượng: “Em không dám.”
Tôi nói với anh: “Em không thích, thậm chí là cực kỳ ghét chuyện hôn nhân.”
Tôi không muốn đυ.ng vào, cũng không bao giờ chấp nhận.
Anh nhẹ giọng hỏi nguyên nhân: “Vì sao chống đối hôn nhân như vậy.”
Tôi cũng không thích mang vết sẹo ở đáy lòng cho người khác xem, tùy tiện tìm một cái cớ lấy lệ nói với anh: “Có thể là đã bị bóng ma với cuộc hôn nhân thất bại, cũng có thể là bản tính.”
Thật ra tôi biết rất rõ, ảnh hưởng hôn nhân của tôi chính là bố mẹ trước kia.
Họ đã tạo thành bóng ma tâm lý với tôi, vĩnh viễn không thể xóa nhòa.
Bóng ma này văn vẹo nội tâm tôi, ảnh hưởng tính cách của tôi, cuối cùng cắn nuốt tôi khi tôi không hay biết.
Thật lâu sau, đột nhiên anh nhắc một câu: “Nói thật, mẹ anh rất thích em.”
“Vậy còn anh.” Tôi hỏi: “Vậy anh thích em à?”
Nguyện ý cưới tôi với thích tôi, hai điều này khác nhau rất lớn.
Tay phải Ti Cảnh vuốt ve hai má của tôi, lực độ dịu dàng, nhưng lời anh nói lại không ấm lòng người: “Chưa nói tới thích, chỉ là có hứng thú với em, thậm chí có một loại du͙© vọиɠ chiếm hữu không kiềm chế được đối với em.”
Nghe vậy, thật ra tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi: “Không thích là tốt rồi.”
Anh hơi nhíu mày: “Nói vậy là sao?”
Tôi nhướng mi cười khẽ: “Không có gì.”
Ánh mắt anh đột nhiên trở nên ảm đạm, cong khóe miệng: “Nếu vừa nãy anh trả lời, anh thích em thì sao.”
Tôi nhặt váy trên mặt đất lên, chậm rãi mặc vào, quay đầu lại liếc anh một cái: “Nếu vừa rồi anh nói thích em, có lẽ về sau anh sẽ không lên giường của em được nữa. Em là người rất kỳ quái, có thể có tình cảm với một người đàn ông trong nháy mắt, nhưng tình cảm của em đối với đàn ông không giữ lâu. Hơn nữa, lúc nhận thấy người đàn ông yêu em sâu sắc thì sẽ nảy sinh tâm lý chán ghét với anh ta.”
“Ti Cảnh, anh cũng không ngoại lệ. Trước đêm qua, em luôn cố gắng giữ khoảng cách với anh, là anh đến trêu chọc em, đúng lúc em cũng không phải là người sợ bị trêu chọc. Cho dù sau này em và anh có còn duy trì mối quan hệ không chính đáng này hay không, em đều hy vọng, việc này sẽ không ảnh hưởng đến hai nhà Ninh Ti lui tới.”
“Được rồi, nói xong, em phải đi…”
Vừa mới nói ra miệng, đột nhiên Ti Cảnh đứng lên từ trên giường, đi chân trần xuống giường, ôm lấy thắt lưng của tôi khiêng lên trên vai, ở trên đệm trắng, anh nhìn xuống từ trên cao mà đánh giá tôi: “Anh có nói cho em đi hả?”
Tôi chậm rãi nâng cánh tay vòng qua cổ anh, nở nụ cười quyến rũ: “Vậy… Mới sáng sớm, anh còn muốn thêm một lần?”
Không biết lời nào của tôi chọc đến anh, trên mặt anh lập tức hiện ý lạnh.
Thật lâu sau, ánh mắt thâm thúy của anh chậm rãi dừng trên mặt tôi: “Làm sao bây giờ, anh không thích tính cách của em, nhưng lại mê muội thân thể em, em nói điều này có tính là một loại bệnh hay không?”
Tay của tôi từ cổ anh dần di chuyển xuống, theo từ ngực anh xuống tới cơ bụng mê chết người của anh, nhẹ nhàng cười nói: “Thật trùng hợp, bệnh này em cũng có. Em có hứng thú với thân thể của anh, còn nhiều hơn hứng thú của anh.”