Thành phố Nam, phòng tập đấm bốc nào đó.
Trên võ đài, một người đàn ông đang đau khổ cầu xin tha thứ: “Đừng đánh! Cô ba! Đừng đánh tôi nữa!”
Người đàn ông đứng ở đối diện tôi, mặt mũi bầm dập, hai mắt đầy nước mắt mà nói: “Cô ba, lúc trước tôi không biết Lương Âm… Không đúng, là bà hai Ninh, tôi không biết bà hai Ninh là người nhà họ Ninh, là chị dâu của cô.”
Anh ta hít mũi, chân đang phát run, luôn tránh né đòn tấn công của tôi, cuối cùng thấy trốn không được, trực tiếp ôm đầu ngồi xổm xuống khóc lóc: “Tôi chỉ là một người làm thuê, tôi không muốn chống đối nhà họ Ninh đâu!.”
“Tôi cũng không dựa vào danh nghĩa của nhà họ Ninh trả thù anh.” Tôi đánh một cú đánh vào vị trí hai tay anh ta ngồi ôm đầu, lập tức anh ta bị tôi đánh ngã ra mặt sàn, tôi quát lớn nói: “Đứng lên!”
Anh ta đứng lên, thấy tôi muốn ra nắm tay đánh anh ta, thì ngay lập tức ôm đầu ngồi xổm xuống: “Cô ba, tôi sai rồi! Tôi biết mình sai rồi!”
Tôi ném găng tay xuống, tay túm tóc của anh ta, cho đến khi buộc hai mắt anh ta nhìn đối diện với tôi: “Tôi là dùng danh nghĩa cá nhân hẹn thi đấu đánh nhau với anh, anh cứ việc thoải mái đến đánh tôi, nếu đã mang găng tay đứng trên võ đài, thì đừng khúm núm như người yếu đuối ở đây, cứ thoải mái đến tấn công tôi.”
Chân người đàn ông run rẩy trở thành chân mềm, ngồi xổm cũng không ngồi được, rõ ràng là quỳ cầu xin tha thứ: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi, lúc trước tôi không nên dựa vào danh nghĩa của cấp trên hẹn cô ấy đến quán bar đưa tài liệu, thật ra là muốn quy tắc ngầm với cô ấy, tôi sai rồi, tôi sai rồi, chúng tôi xấu xa! Tôi không biết xấu hổ!”
Tôi nhặt găng tay lên, đeo vào lần nữa, nhìn anh ta từ trên cao xuống: “Không cần quỳ với tôi, đứng lên!”
“Tôi không đứng lên nổi!”
Tôi đánh một đấm vào mặt anh ta: “Đồ vô dụng.”
Anh ta đau đến nhe răng, nhưng vẫn cười nói: “Cô ba, tôi là đồ vô dụng, tôi là đồ vô dụng, tôi xứng đáng!”
Thật sự chịu không nổi vẻ mặt đó của anh ta, người đàn ông này ngàn không nên vạn không nên, đó là nổi lòng xấu xa với chị dâu của tôi.
Tôi đè anh ta xuống sàn võ đài, ngồi xổm bên cạnh anh ta, lớn tiếng nhắc nhở: “Sau này, còn dám lộ ra háo sắc với nhân viên của anh, tôi nhất định sẽ cho anh biết cảm giác đoạn tử tuyệt tôn là như thế nào.”
Người đàn ông thành tâm thành ý mà đáp: “Vâng vâng vâng!”
Dạy dỗ người đàn ông kia xong, tôi lái xe về nhà họ Ninh, vừa mới vào cửa, đã bị mẹ Ninh đi tới ôm cánh tay kéo ra ngoài: “Tiểu Duệ, ngày hôm nay là sinh nhật dì Cảnh, anh cả con bận, anh hai con cũng bận, bố con cũng bận, cho nên con ngoan, đêm nay con theo mẹ tham dự tiệc sinh nhật của dì Cảnh nhé.”
Dì Cảnh, là mẹ của Ti Cảnh, Cảnh Văn.
Ban đầu, tôi không rõ lắm mối quan hệ của nhà họ Ninh và nhà họ Ti, chỉ biết giữa hai nhà có mối quan hệ không cạn.
Sau này mới biết được, mẹ Ninh và mẹ của Ti Cảnh là bạn thân nhiều năm, bà chủ của hai nhà, quan hệ tốt, cho nên lớp trẻ của hai nhà từ nhỏ đã quen biết.
Nhưng lúc tôi và mẹ Ninh đi đến bàn đã đặt trước, tôi mới phát hiện mình bị lừa.
Cái gì mà sinh nhật dì Cảnh, đây căn bản chính là một bữa Hồng Môn Yến.
Tôi đường đường là cô chủ nhà họ Ninh! Vậy mà lại bị xem mắt!
Mẹ Ninh và mẹ Cảnh âm mưu tác hợp tôi và Ti Cảnh, hơn nữa các bà còn đồng ý cho rằng, từ tính tình đến bề ngoài đều rất xứng đôi.
Mẹ Ninh uống một ngụm trà, giống như vô tình mà nói: “Tiểu Duệ nhà chúng tôi tính tình dịu dàng.”
Nghe thấy lời này, khóe miệng Ti Cảnh bất giác run rẩy một chút, anh nhớ lại đêm đó ở khách sạn, hình ảnh hai người dây dưa ở trên giường, cô, tính tình dịu dàng?
Tính tình của cô, thật sự ngông cuồng.
Mẹ Cảnh cũng mở miệng, bà ấy cười nói: “Ôi, vừa khéo, tính A Cảnh nhà chúng tôi lạnh nhạt, cả ngày thích trưng vẻ mặt cứng nhắc, vừa hay bổ sung với Tiểu Duệ.”
Mẹ Ninh say mệ kích động ghép đôi: “Không thể không nói, tôi biết Tiểu Duệ và A Cảnh chỉ cần đứng chung một chỗ thôi cũng tỏa sáng rồi.”
Hai người lớn càng trò chuyện, đề tài càng lúc càng xa.
Mẹ Cảnh cũng kích động theo: “Tôi thấy con của chúng nó sẽ càng tỏa sáng!”
Mẹ Ninh: “Văn Văn, tư tưởng lớn gặp nhau.”
Mẹ Cảnh: “Tiêu Tiêu, bây giờ tôi chỉ tưởng tượng đứa con tương lai của chúng nó, tôi cảm thấy sống thật đáng giá, vậy mà có thể để cho tôi gặp Tiểu Duệ, cô con dâu thông minh, lanh lợi, dịu dàng săn sóc, đáng yêu, tốt bụng, xinh đẹp, phóng khoảng như vậy!”
Tên đầy đủ của mẹ Ninh là Tiêu Tiêu, hai người bạn già, bình thường đều thích gọi đối phương là “Văn Văn” “Tiêu Tiêu”.
Mẹ Ninh: “Ây, bà đừng nói, tôi cũng rất vừa lòng A Cảnh, con rể vừa có đẹp trai vừa có tài và vô cùng kỷ luật.”
Khoan đã, nói chuyện kiểu gì mà nói đnế con dâu con rể rồi Cả quá trình tôi nghe cuộc nói chuyện của hai người lớn, vẻ mặt có thể so với vẻ mặt ông cụ đang nhìn điện thoại di động của mình trong tàu điện ngầm: ? ? ?
Cuối cùng.
Các bà cũng đã nhớ tới tôi và Ti Cảnh bị xem nhẹ ở bên cạnh, cùng hỏi: “Các con, các con thấy hôn sự này như thế nào, có thể quyết định luôn không?”
Ngay lúc đầu, tôi nghĩ đến “bị xem mắt”, nhưng mà, tình hình vậy mà biến thành “bị đính hôn.”
Tôi không chút do dự từ chối: “Con không đồng ý.”
Ti Cảnh nhấc mắt liếc tôi một cái, anh không nói gì, tôi vô thức nghĩ anh cũng không đồng ý cuộc hôn nhân này.
Tôi giả bộ vẻ mặt đau khổ nói: “Không lừa mọi người, con từng có một cuộc hôn nhân thất bại, tuy rằng cuộc hôn nhân kia không được mọi người biết…” Dù sao tên chó Phó Tư Lâm kia, năng lực phong tỏa tin tức vẫn là nhất, bên ngoài sao có thể dễ dàng biết tôi và Phó Tư Lâm từng kết hôn.
Vốn dĩ tôi nghĩ Ti Cảnh và mẹ Cảnh sẽ bị tin tức kinh thiên động địa có tính nổ mạnh này dọa sợ, nếu không bị dọa sợ thì ít nhất cũng ngây ra mấy giây, nhưng thực tế họ càng bình tĩnh hơn bất kỳ ai.
Ti Cảnh đang muốn mở miệng nói gì đó, nhưng bị mẹ Cảnh giành mở miệng trước: “Tiểu Duệ, không sao, cho dù là con đã có một cuộc hôn nhân thất bại hay cho dù con có con, cửa nhà họ Ti vẫn sẽ không bao giờ đóng lại với con.”
Phản ứng của mẹ Cảnh hoàn toàn không giống với dự đoán của tôi.
Mẹ Cảnh này sao còn sáng suốt hơn cả mẹ Ninh vậy!
Thái độ kháng cự hôn nhân của tôi, từ đầu đến cuối đều rất cương quyết.
Tôi ghét hôn nhân.
Tưởng tượng đến trong tương lai tôi và một người đàn ông tạo nên một gia đình, sau đầu tôi lạnh cả người.
“Không, dì Cảnh.” Tôi lặng lẽ giảm tiếng, hít mũi, đôi mắt đỏ ửng, trong mắt các bà tôi sẽ khổ sở mà khóc òa lên ngay trong giây tiếp theo: “Anh Ti Cảnh rất tốt, là con không xứng.”
Một câu không xứng, có thể bao hàm rất nhiều thứ.
Cuộc hôn nhân thứ nhất và thứ hai.
Chỉ là tăng con số cũng đã là không xứng đôi.
Dưới bàn, mẹ Ninh nhẹ nhàng nắm tay tôi: “Tiểu Duệ, đừng như vậy, mẹ đau lòng. Ly hôn không phải là con sai.”
Không thể không nói, với diễn xuất của tôi mà không vào giới giải trí quả thật lãng phí.
Mẹ Cảnh và mẹ Ninh thấy tôi kháng cự, nhất thời kiềm lại ý định hợp tác tôi và Ti Cảnh, các bà mỗi người một câu chuyển hướng đề tài.
Trong lúc hai bà nói chuyện, tôi kɧıêυ ҡɧí©ɧ nhìn về phía Ti Cảnh đang nhíu mày ngồi ở đối diện, không phát ra tiếng chỉ dùng khẩu hình hỏi anh: “Thế nào, diễn xuất của tôi không tệ lắm phải không?”
Ti Cảnh nghiêm mặt nhìn tôi, vài giây sau, anh dời ánh mắt đi, cầm ly rượu ở bênh cạnh lên, một hơi uống cạn.
Không biết tại sao, tôi thấy trong động tác và khuôn mặt lạnh như băng kia của anh, nhìn ra anh hơi phát cáu.
Nhưng tôi không quan tâm anh như thế nào, tôi không quan tâm chuyện gì ngoài người nhà và bản thân mình, nâng ly rượu lên nhẹ nhàng nhấp một ngụm rượu đỏ, khóe miệng hơi cong lên, kiên nhẫn nghe mẹ Ninh và mẹ Cảnh nói chuyện phiếm của các nhà giàu xảy ra gần đây.
Kết hôn tôi không vui, nhưng mà nghe chuyện phiếm thì tôi rất sẵn lòng.