Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 76: Những vì sao không có mặt trời để vây quanh

Cậu quấn quít anh, ôm anh vào lòng rất tình cảm. Cậu hưng phấn thơm má anh kịch liệt.

“Đủ rồi…” Anh đẩy cậu ra

“Chưa đủ…”

Cậu quyết khoá hai tay anh không cho chống đối, tới tấp rải những nụ hôn quanh mặt anh.

“Tiểu Thần~ dừng lại…có người gọi.”

Cậu thơm môi anh một phát mới chịu đứng dậy, cảm thấy phiền phức vô cùng. Ai dám làm phiền cậu và anh? Thật bực mình.

Chân dài sải chân bước tới cửa.

“Có chút chuyện gì?” Cậu chán nản

“Xin lỗi ạ, tôi đã cố ngăn Thẩm Lăng.” Ôn Mặc vội vàng giải thích

Chỗ giữa hai chân mày của cậu chau lại tuyệt đối, mọi biểu cảm khó chịu đều thể hiện ra ngoài.

“Tôi tới tìm cậu. Ngày mai là lễ đính ước của chúng ta.”

“Thì sao?” Cậu xoa xoa thái dương

“Còn thì sao? Ra mắt với họ hàng nhà tôi.” Thẩm Lăng bướng bỉnh nói

“Ừ, tôi biết rồi. Tôi sẽ không đến, bận rồi.” Cậu phủi phủi tay áo

Thẩm Lăng đẩy người cậu, một mạch vào trong phòng. Y như đang đi bắt ghen vậy!!!

“Sao cậu lại ở đây?” Thẩm Lăng chỉ thẳng vào mặt Tinh Hàm

“Phòng tôi, tôi ở.”

Anh không phải kẻ dễ bị bắt nạt. Anh biết cậu sẽ bênh anh, vậy hà cờ gì anh phải hạ mình?

Thẩm Lăng không làm gì được anh, xoay qua nói với cậu.

“Sao cậu lại ở với thứ công cụ này? Cậu ta không xứng, chỉ có tôi xứng với cậu.”

Thẩm Lăng bộc phát cơn giận, kéo tay anh định lôi ra ngoài. Anh nào để Thẩm Lăng tội nguyện, ra sức kháng cự.

Trong mắt cậu bây giờ chỉ nhà thấy bảo bối nhà cậu bị ức hϊếp.

“Cút đi…”

Cậu đạp vào người Thẩm Lăng một phát, y ngã lăn quay rồi không thèm đoái hoài đến chỗ của anh.

“Tiểu Thần…” Anh gọi

Anh thực sự bất ngờ với hành động của cậu, sự việc có thể từ từ giải quyết. Đâu đến nỗi…

“Cậu có sao không?”

Anh vội đỡ lấy Thẩm Lăng, anh cũng không cố ý làm hại cậu ta. Ý tốt của anh bị Thẩm Lăng hất hủi.

“Bớt giả vờ lại, không cần cậu quan tâm.”

Thẩm Lăng hất tay anh rồi đùng đùng bỏ đi, Ôn Mặc đuổi theo y.

“Này, có sao không?” Ôn Mặc đuổi theo, hỏi han Thẩm Lăng

Y liếc nhìn hắn một phát, cười mỉa.

“Tôi là con trai của Thẩm Lục đấy. Anh chỉ là tên giúp việc quèn.”

Ôn Mặc quá đỗi đau lòng, hắn đem lòng thích y từ rất lâu rồi. Chỉ là địa vị không xứng, nước mắt chảy ngược vào trong…

***

Khi hai tên phiền phức rời khỏi, cậu đặt anh vào trong lòng ôm ấp. Cậu thể hiện thái độ rất thái quá.

“Là lỗi của em. Đáng nhẽ, em không nên để anh ta gặp anh.”

Cậu vừa nói, vừa tận hưởng cảm giác tiếp xúc gần với người thương, lâu lâu còn được hít ngửi.

“Không phải lỗi của em. Tại sao Thẩm Lăng lại ở đây? Em cho cậu ta chuyển đến?”

Anh đang nghiêm túc hỏi chuyện, cậu lại nghe ra anh đang ghen nên rất sung sướиɠ. Cậu không thèm trả lời anh, lập tức nắm cằm anh ráo riết đá lưỡi.

“Ưm~Dừng lại…”

Cậu chưa hôn đã cái nưa thì bị anh đẩy ra, đôi chút tủi thân.

“Anh sao vậy~” Giọng cậu trầm trầm thoang thoảng

Cậu đâu bỏ cuộc, tiến xuống chiếc cổ thơm tho kia âu yếm. Anh loay hoay tới lui vì cậu tấn công anh dồn dập.

Răng nanh cắm vào cổ anh, rút một lượng lớn máu. Anh dường như đã quen với cảm giác này, không cảm thấy đau nữa, thấy tê tê dại dại mà thôi.

Anh ngồi yên cho cậu làm gì thì làm, cậu hài lòng vì bảo bối lại ngoan như vậy.

“Anh đói~” Anh than vãn

Đã đến giờ cơm, cậu thì ăn no rồi. Tới phiên anh chứ.

“Vâng, đi ăn cơm.”

Cậu vui vẻ bế anh, đoạn đường tràn đầy hạnh phúc vì được anh bám lấy. Đến khu vực phòng ăn, cậu vừa đặt anh xuống thì có biến.

“Tộc trưởng, Thẩm Lục đến tìm ngài.”

Cậu chán ngán, Thẩm Lăng nhanh thật đấy. Mới đó đã về mách ba.

“Anh cứ ăn trước, lát em quay lại.”

Cậu không nỡ đi, để lại nụ hôn trên cánh môi anh rồi mới rời khỏi.

Thẩm Lục đứng dưới ánh điện vào vàng rực ở điện Hila. Nhân dáng hôm nay của lão ta có gì đó khác hẳn.

“Cần tìm tôi?” Cậu ngay lập tức đề phòng lão

“Chỉ muốn đến thưa chuyện của tộc Huyễn Thừa.”

Lời nói gây tò mò của lão.

“Nói…” Cậu không kiên nhẫn

“Đến buổi lễ đính ước của cậu với Thẩm Lăng, tôi sẽ cho cậu biết.”

Cậu biết ông ta sẽ đến vì Thẩm Lăng nhưng cái vẻ mặt thần bí đó, ai đã chống lưng cho lão ta. Trước đây, lão không dám hó hé trước mặt cậu.

“À mà, với “ma lực linh khí” chỉ để sử dụng. Đừng lún sâu quá, tôi có ý nhắc nhở cậu.”

“Tôi tự khắc biết rõ.” Cậu nghiêm mặt

Lão cười lấy lệ rồi rời đi. Có phải hay không, lão đang giữ con át chủ bài?

Cậu ngồi suy tư trong đại điện một lúc lâu, mọi suy tính đều được thiết lập.

Cậu trở lại chỗ của anh.

“Ăn xong rồi…”

Anh gật đầu trả lời, ánh mắt có phần dò xét cậu. Vẻ mặt cậu đã âm u hơn hẳn, anh không thể đoán cậu đang nghĩ gì.

“Đưa tay cho em….”

Cậu nắm lấy tay của anh, chậm rãi từng bước dắt anh lên đến tầng thượng của toà lâu đài.

Anh phóng tầm mắt, tự dưng cảm thấy vô định. Đây là lần đầu tiên, anh nhìn thấy toàn cảnh nơi đây.

Xung quanh toàn là rừng cây rậm rạp, có cố gắng nhìn ra xa tới cỡ nào cũng không nhìn thấy nhà dân. Nhắc mới nhớ, anh không chưa ra khỏi lâu đài bao xa cả. Có đi cũng là vào ban đêm, chẳng tận hưởng được gì?

Nhìn dáng vẻ ấy, cậu không kiềm được mà ôm từ đằng sau. Cậu ôm anh rất tình cảm, rất chiếm hữu, cũng có phần độc chiếm.

“Anh nhìn gì thế?” Cậu ghé vào tai anh nói

“Ngắm cảnh thôi…”

Anh tựa vào người cậu, tận hưởng hơi ấm từ cậu. Hoàng hôn dường buông xuống, những hôn ngọt ngào dưới ánh vàng của chiều tà. Thật lãng mạn, thật hữu tình, thật bình yên.

Không quá vội vã nhưng mãnh liệt như sóng biển, dập dìu những xúc cảm lẫy lừng, xao động lòng người.

Hai đôi môi khắng khít lấy nhau, thật chậm rãi chiếm đoạt lấy nhau. Đầu lưỡi vẫy vùng, đánh đố đối phương. Cơn tê dại chạy khắp cơ thể, ớn lạnh mà sung sướиɠ!

Anh dứt môi cậu ra, trao cho cậu ánh mắt đầy tình yêu. Hai người trao đổi cảm xúc qua ánh mắt, thầm lặng nhìn nhau để tâm can rung động điên cuồng vì đối phương.

Cả hai ngắm hoàng hôn rồi ngắm nhau để kết thúc buổi chiều hôm ấy.

“Ca ca, em có việc phải ra ngoài. Anh đợi em trở về.” Cậu xoa xoa mặt anh

“Ừm…” Anh ngại ngùng đáp

Trải qua những niềm vui bí mật, tự bọn họ lặng lẽ trải nghiệm cùng nhau, cậu có lẽ đã tìm thấy hạnh phúc…

Nhưng anh thì không!!!

Từ lúc bước lên tầng thượng cao chót vót, anh ý thức rõ, anh có thể bị giam lõng quá lâu. Không phải về thể xác mà về tinh thần, anh bị phụ thuộc vào cậu rồi.

Sao day dứt quá???

Cậu rời khỏi, anh như những vì sao không có mặt trời để vây quanh. Cảm thấy chán nản, tủi thân, và bất lực.

Anh tự mình trôi đi theo dòng suy nghĩ vu vơ, khiến anh lo âu không rõ nguyên do.

“Này…” Thẩm Lăng bắt gặp Tinh Hàm đi loanh quanh

“Tôi không muốn cãi nhau với cậu.” Anh muốn tránh đi

“Không phải cậu đạt giải quán quân nhϊếp ảnh rồi sao? Không thoả mãn nữa, còn cố đi giành giật với tôi.” Thẩm Lăng chua ngoa nói

Y đi xẹt ngang qua người, hất vai như đe doạ.

À, sao anh không nhớ bản thân vì sao lại ở đây nhỉ? Như lời Thẩm Lăng nói, nhϊếp ảnh là đam mê lớn nhất của anh mà.

Tuy nhiên, anh không tranh giành với y. Chính là cậu tự nguyện để anh bên cạnh.

Anh không tranh với Thẩm Lăng.

Anh không tranh với Thẩm Lăng.

Anh không tranh với Thẩm Lăng.

Anh tự mình khẳng định trong tâm trí của mình, anh đang cố gắng tránh né hiện thực ư?

Trời tầm tối mịt, cậu mệt mỏi trở về toà lâu đài. Mấy chuyện râu ria ở thế giới nhân loại đã giải quyết xong, chuyện lớn là đi tìm bảo bối nhà cậu.

Cậu cười ngơ vì hình ảnh anh nằm trong chăn, làm cậu có cảm tưởng anh thuộc về cậu rồi, không có bất an gì.

Cậu đi thay y phục, nhanh chóng tiến lại chỗ anh bám víu. Cậu muốn anh gần cậu nhất, như vậy có thể thoải mái ôm anh vào lòng.

Cậu say giấc rồi.

Anh chợt mở mắt ra, tiếng thở dài đầy trĩu nặng phát ra. Bất giác không thể khống chế.

_To be continued_