Anh rất tận hưởng cảm giác ở cùng người mình yêu, nhưng anh cũng cảm thấy ngột ngạt. Có khi khó chịu đến ngạt thở.
Anh muốn trở mình để thoái mái nhưng cậu cố chấp ghì chặt. Dường như trong giấc mơ, cậu cũng không rời anh nửa bước.
Ánh nắng gay gắt trực tiếp đánh thức hai nam nhân. Người đầu tiên cậu nhìn thấy vào buổi sáng là anh, cảm xúc đong đầy niềm hạnh phúc.
“Thức dậy đi, sẽ muộn mất...” Anh cố gắng đánh thức cậu
Cậu lười biếng, cứ muốn ôm lấy anh ăn vạ. Bảo bối của cậu an phận để cậu ôm, sao mà không thích chứ? Chậm như con rùa rời khỏi giường.
“Chuyện hôm qua, Thẩm Lăng có nói...”
Anh ngập ngừng hỏi chuyện cậu. Cậu thấy anh không dám mở lời, không làm khó anh mà nói luôn.
“Lát nữa có buổi gặp mặt với nhà họ Thẩm, đồng thời đó là lễ đính ước.” Cậu nói mà dò xét biểu cảm của anh
“Anh có thể đi cùng?”
Cậu không rõ anh nghĩ gì, anh muốn đi thì cậu sẽ chiều anh.
“Chúng ta cùng đi...”
Cậu tận tay chọn cho anh một bộ lễ phục, họa tiết giản đơn. Tuy thế, hào nhoáng xin đẹp là do người mặc, anh lịch lãm đến nỗi làm cậu thấy tự hào.
“Rất hợp với anh...”
“Thật không?”
Cậu gật đầu lia lịa, trong mắt chỉ chứa mỗi anh, say mê đến đánh mất lòng tự trọng. Cậu thủ đoạn hôn lấy anh, cắn nhẹ môi anh thể hiện sự yêu thích.
“Tránh ra...Anh đánh bây giờ.”
Cậu cười giả ngốc, thơm má anh cho đỡ thèm khát. Bị anh đập mấy phát cậu mới tỉnh, cả hai mới đến phòng Delan.
Phòng Delan hoa lệ, thường cho những buổi lễ quan trọng của tộc. Cậu nhìn lướt qua thầm khen ngợi Ôn Mặc, chắc chắn hắn tốn không ít công sức.
“Ngươi đi gọi Doãn Thần chưa?” Thẩm Lăng ngang bướng rồi
“Tôi đã gọi, một lát sẽ tới.”
Thẩm Lăng bĩu môi nhìn hắn, hắn cơ bản như vệ sĩ kè kè Thẩm Lăng. Gu của hắn cũng thật kì quài, chua chát ghê!!!
Doãn Thần vừa đến là Thẩm Lăng tay bắt mặt mừng đến chào hỏi. Cậu biết giữ thân cho anh, tránh Thẩm Lăng nhất có thể.
“Cậu cũng đến?” Thẩm Lăng không mấy vui vẻ nhìn anh
Anh chưa kịp phản ứng thì cậu đã kéo anh ra sau bảo vệ.
“Là do tôi dẫn đến.”
Thẩm Lăng cũng chán ngấy với thói quen giữ người của cậu, hối thúc hai người đi vào tiến hành lễ đính ước.
Anh phải sững người với không khí nơi đây, chỉ có mỗi buổi lễ thôi mà.
“Sao lại nhiều người như thế?”
Anh nép vào người, thì thào hỏi. Cậu sướиɠ ra mặt, tận tình giải thích cho anh.
“Không nhiều, họ Thẩm có đến vài trăm người. Bao nhiêu đây chỉ là đến đại diện.”
Cậu nhìn anh đầy ân ái, chẳng buồn để ý đến mấy vị trưởng lão nhà họ Thẩm.
“Anh ngồi vào đây…”
Cậu ga-lăng kéo ghế cho anh yên vị, mọi hành động đều hướng về đích tên Tinh Hàm.
Thẩm Lục thấy tình huống không ổn, muốn giữ mặt mũi cho con trai mình.
“Con rễ Doãn, Thẩm Lăng đợi con ở trong.”
Cậu nhìn sang Ôn Mặc ra hiệu, đến lúc phải làm mấy thủ tục phiền phức.
Anh lạc lõng giữa đám đông, chẳng ai bận tâm đến anh, chỉ tập trung đến chỗ Doãn Thần và Thẩm Lăng.
“Này, anh là ma lực tinh khí sao?” Giọng nam vang lên
Anh theo phản xạ xoay sang, một lượt đánh giá cho rằng cậu ta này không có ý xấu.
“Cậu là?”
“Em tên Tiêu Lãng, 19 tuổi.” Thanh niên ấy vui vẻ đưa tay ra
“Không phải ở đây toàn người họ Thẩm?” Anh hoài nghi
“Em là con nuôi của ba Thẩm Lục.”
“À, ra vậy.”
Cậu nhóc nhìn anh với ánh mắt hiếu kỳ hết sức. Tiêu Lãng 19 tuổi, cùng độ tuổi với Doãn Thần khi ấy.
Tiêu Lãng này khiến anh nhớ lại không ít kỉ niệm, anh nhận thức rõ được sự chóng trôi của thời gian.
“Anh là loài người đầu tiên em thấy đấy. Rất vui được gặp anh.” Tiêu Lãng vui vẻ nói
Không đề phòng cậu nhóc thân thiện kia, anh cảm thấy nguồn năng lượng đơn thuần bên trong cậu.
“Thế cậu chưa ra khỏi khu rừng này?”
“Ba em nhặt em từ tộc người Huyễn Thừa, giam lỏng em 19 năm rồi. Chẳng cho đi đâu cả.”
“Không chán sao?”
“Quen rồi. À em biết được một chuyện.”
Tiêu Lãng ra hiệu anh tiến gần lại.
“Em nghe ngóng được, có một đường hầm dẫn ra thế giới loài người.”
Doãn Thần cùng Thẩm Lăng đăng thực hiện nghi thức đính ước. Mỗi bên giữ bộ lông sói của nhau, xem như vật định tình.
Tạm thời Thẩm Lăng chưa đến kỳ rụng lông nên chỉ có y giữ bộ lông sói của cậu.
“Này, nhìn đi đâu…” Thẩm Lăng gọi cậu
Cả hai còn phải thực hiện cam kết về những luật lệ của tộc nhân sói. Đính ước thực chất là hoàn thành được thương vụ giao thương dạng nhỏ.
Nếu đi đến kết hôn, nhà họ Thẩm dựa vào quyền của quân vương nhân sói, chắc chắn nhận được không ít lợi ích.
Cậu nhìn thấy anh và tên nhóc lạ mặt xì xào gì đó mới nhau, đầu óc cậu như nỗi xung thiên rồi.
“Anh dám…anh dám. Chỉ vừa buông anh ra là đi quyến rũ kẻ khác rồi.”
Thẩm Lăng nhìn dáng vẻ của cậu thì cười thầm.
“Tinh Hàm có sức hút quá nhỉ” Thẩm Lăng đổ dầu vào lửa
“Câm miệng…” Cậu nghiến răng kiềm chế
Cậu không thể xuống chỗ anh được, lòng như lửa đốt vì bọn họ cứ liên tục trò chuyện.
“Đợi đó, em sẽ tính sổ với anh.”
Cậu nóng lòng thực hiện xong các thủ tục rườm rà, phủi áo chạy khắp nơi tìm anh.
“Anh ấy đâu?” Cậu hỏi Ôn Mặc
“Là hướng đó. Tôi có cho người đuổi theo ngài Hứa rồi ạ.”
“Chết tiệt…”
Cậu chạy đi, bắn sống bắn chết ngửi cho ra mùi của anh.
***
“Thấy thế nào?” Tiêu Lãng tự hào hỏi
“Chắc cậu cũng làm việc này thường xuyên nhỉ?” Anh tán dương cậu nhóc
Tiêu Lãng lén lút dẫn Tinh Hàm ra khỏi buổi lễ, còn thành công cắt đuôi được đám lính đáng ghét.
“Đã lâu không có cảm giác này.” Anh bất cẩn nói ra tâm tư
Anh ở bên cạnh cậu thì hạnh phúc chứ, nhưng ngột ngạt quá.
“Toàn bộ hoa ở đây đều do em tự trồng đấy.”
“Vậy sao?”
Anh ngắm nhìn vườn hoa đa sắc màu. Những bông hoa vô cùng đẹp mắt, có những loài hoa anh chưa từng thấy bao giờ.
Hương thơm ngây ngất toả khắp vườn hoa, nhưng kì lạ chẳng có nỗi một chú bướm.
“Tặng cho anh…”
Tiêu Lãng ngắt một nhánh hoa đưa cho anh.
“Cảm ơn…”
Anh không đề phòng ngửi lấy nhánh hoa.
“Thơm không?”
“Thơm…”
Anh chợt mộng mị, đứng không vững. Tiêu Lãng đỡ lấy anh, ra vẻ lo lắng.
“Anh có sao không?”
Anh không nghĩ nhiều, cứ nghĩ do bản thân chưa dùng bữa sáng nên cơ thể mới như vậy.
Tiêu Lãng dìu anh ngồi xuống một băng ghế, quan tâm hỏi han.
Cậu đã đuổi đến chỗ của anh. Thấy ánh mắt của tên nhóc kia nhìn bảo bối nhà cậu, rõ là không ổn.
Khoảng cách ngồi lại gần đến vậy, cậu nổi máu giữ đồ thái quá của mình lên. Bản thân như đánh ghen, tiến lại chỗ hai người đó.
Cậu không suy nghĩ một giây, nhào vào đánh Tiêu Lãng tới tấp.
Bảo bối nhà cậu, ai cho một tên nhóc như cậu mang đi. Ấy thế còn động chạm không xin phép.
Anh mê man không biết chuyện gì, định đứng lên can ngăn cậu. Cơ thể lại không nghe lời, ngã ra đất.
Cậu giật mình, tạm thời bỏ qua cho tên nhóc xấc xược kia.
“Ca ca, anh bị làm sao vậy?”
“Tiểu Thần, anh không sao. Đừng gây chuyện…”
Đến lúc này, anh còn nói đỡ cho Tiêu Lãng. Cậu bực mình rồi, máu ghen chạy tới não, nóng bừng bừng khắp người.
“Anh im miệng…” Cậu mắng anh
Cậu nhìn thấy nhánh hoa trên tay anh thì ngứa mắt.
“Vứt nó đi…” Cậu giật nhánh hoa, vứt phăng xuống đất
Cậu một phát bế anh trên tay, cướp người của cậu trở về.
“Anh đợi đi…Anh không ngoan tí nào.”
Cậu đem bảo bổi về nhà, đem về phạt nặng.
“Tiếc quá…”
Tiêu Lãng liếʍ môi đang bật máu, âm thầm nhớ đến hương thơm trên người anh. Hắn cũng là nhân sói, anh là ma lực linh khí.
Hắn cư nhiên mê anh!!!
Mê cái con khỉ, Doãn Thần đánh bây giờ :))
_To be continued_