Chiếm Hữu Anh Trai Bảo Bối

Chương 75: Ca ca là của riêng em

Cậu nhìn bảo bối nhận lỗi cũng khiến bản thân rơi vào khoái cực. Cậu đâm thẳng một phát, anh nảy cả người lên. Anh hưởng trọn tất cả, cậu bắn hết vào trong anh. Một cách trọn vẹn không cắt xén.

“Là em dạy anh hư. Bảo bối không có lỗi.”

Anh sắp chống đỡ không nỗi, chỉ đành mím môi dỗi hờn. Đôi mày anh nhíu lại nhìn cậu.

“Ca ca, đừng tức giận...”

Cậu coi như vỗ về anh một lát, bảo bối đã ngoan ngoãn tiến lại cho cậu sờ.

“Tại em cả đấy...” Anh trách móc cậu

Thắt lưng ê ẩm, sức cùng lực kiệt. Cậu sao có thể vắt hết sức của anh như thế?

“Tại em...tại em.” Cậu đương nhiên nhận lỗi

Cậu ngọt ngào xoa xoa gương mặt phụng phịu của anh, ranh mãnh gởi nụ hôn chứa đầy sự cưỡng đoạt.

“Ưʍ...hưʍ.”

Môi anh bị mυ'ŧ đến tái đi, dẫu sao cậu cũng đày đọa anh đủ rồi. Đến lúc phải chăm sóc anh thôi.

Cậu nhìn nam nhân đã chìm vào giấc mơ, anh có lẽ đã thoải mái dựa vào cậu.

Dường như có một loại cảm giác biết ơn sâu sắc đọng lại trong cậu, đó là anh ở bên cậu.

Khẽ khàng nhất có thể để mặc lại y phục cho anh, từng hành động đều từ từ và chậm rãi. Cậu đặt anh tựa vào người mình, đánh xe ngựa rời khỏi hồ Adex.

Hồ nước Adex là đại diện cho sức sống, sự phồn thịnh của tộc sói nhân. Nay, cậu đã đem anh đến hồ nước này, đồng nghĩa anh đã trở thành người của tộc-người của cậu!!!

Sau này, nếu anh rời khỏi cậu sẽ gặp muôn vàn bất trắc. Cậu cư nhiên sẽ dễ dàng khống chế anh.

“Là kẻ nào?”

Thính giác cậu phát triển rất tinh, đã nghe có người bám theo đuôi. Dứt khoát dừng xe, tai lắng nghe tiếng lộc cộc của gót giày, nghiến chặt răng xuống ngựa.

“Là kẻ nào? Bảo bối ở đây đợi em.”

Cậu luyến tiếc nhìn dáng vẻ ngủ say của anh, không muốn gây ra động tĩnh. Cậu nhanh nhẹn đuổi theo.

“Chậm chạp...”

Cuộc rượt đuổi rất nhanh do cậu nắm thế chủ động. Băng xuyên qua cánh rừng u tối đến nơi mà chỉ nghe được mỗi tiếng gió, gió thổi lạnh đến buốt sóng lưng, làn sương dày đặc che khuất tầm mắt. Nhưng cậu là đế vương của tộc nhân thú, sở hữu đôi mắt tinh trong bất cứ điều kiện nào.

Đâu dễ làm khó cậu, nhanh chóng tóm cổ tên sói ốm yếu kia.

Cậu đá mạnh vào chân hắn ta, ép buộc quỳ xuống thưa chuyện với cậu.

“Ai sai ngươi đến?”

Lúc cậu hỏi câu này, mặt hắn ta đã đầy vết thương, thân thể bầm dập.

“Không biết mặt người đó...Tôi liên lạc với họ qua thư. Tôi thật sự không biết gì cả. Xin tha mạng cho tôi...”

Hắn van xin, cậu đâu định bỏ qua thì...

“Aa...”

Tiếng kêu của bảo bối nhà cậu.

“Chết tiệt...” Cậu ghiến răng

Cậu bị giăng bẫy, tên sói ốm kia chỉ là con bài đánh lạc hướng. Cậu chạy như bay đến chỗ anh, điên rồ lắng nghe lấy tiếng gọi của anh.

Cậu cứ nghĩ đây là lãnh địa của cậu nên sẽ không có kẻ làm càn. Xem ra phải cẩn trọng hơn, thấu đáo bảo vệ anh hơn.

Cậu trở về, chạy đến chỗ xe ngựa. Cậu thở phào, anh vẫn còn xuất hiện trước mặt cậu. Vòng tay qua người làm ra một cái ôm thật chặt, cậu còn may mắn, anh vẫn ở đây với cậu.

“Em đã đi đâu?”

Chính xác là dáng vẻ của người vừa ngủ dậy, anh lim dim mắt. Điệu bộ này khiến một người hoảng loạn như cậu dần bình tĩnh.

“Xin lỗi, em đã bỏ anh lại...”

“Không sao...”

Anh tiến lại, dụi dụi mặt vào l*иg ngực. Ý anh muốn tiếp tục ngủ nhưng bị đánh thức, muốn cậu an ủi.

“Anh sao vậy?”

Cậu cúi xuống, không biết xấu hổ thơm má anh một cái.

“Trở về đi, anh mệt quá...”

Mắt anh nhắm nghiền mà miệng vẫn mấp máy nói, các điệu bộ này khiến cậu phải say mê đây mà. Cậu vuốt ve đôi gò hồng hào, cưng chiều ôm ấp anh.

“Được rồi, chúng ta trở về...”

Anh tự động chui rút vào lòng cậu mà ngủ, yên tâm giao phó hết cho cậu.

“Khoan đã, tay của anh…”

Cậu xém chút đã quên mất, cậu trở về vì tiếng kêu của anh. Tay anh bỗng nhưng xuất hiện vết cắn lạ thường, cậu cả người nóng ran lên, bùng bùng lửa giận.

“Tay của anh…Cái gì đây hả?”

Anh bị cậu làm cho kinh động, dù rất mệt nhưng vẫn mở mắt nhìn cậu.

“Lúc nãy, có sói con. Bé xíu hà…”

Mắt cậu mở to, cái gì chứ? Con sói con nào? Cậu mà bắt được sẽ đem nướng nó liền.

“Là tên nào, dám to gan động vào người của anh.” Cậu nén cơn giận

Cậu tất nhiên biết không nên trút giận lên người anh, cắn môi thật chặt để kiềm chế.

“Chỉ là chú sói nhỏ thôi mà. Không có gì to tát đâu…”

Anh thì bình tĩnh rồi, cậu muốn bốc cháy luôn.

Chỉ được một mình cậu chạm vào anh, có chăng chỉ có mình sói xám như cậu mới có quyền cắn anh. Sói con cùi bắp không rõ lai lịch kia, là cái thá gì chứ???

Cậu nhìn xuống anh, anh ngủ một cách yên bình như vậy. Cậu thì bão táp trong lòng!!!

Về toà lâu đài, đoàn người vẫn đợi cửa quân vương của tộc nhân sói.

“Chuẩn bị đi…Tiến hành xét nghiệm.”

“Vâng….”

Anh là một nam nhân thuộc loài người, việc bị một con sói cắn là vô cùng nghiêm trọng. Nếu không may, có thể mắc Rabies. Trước đây, cậu học bác sĩ không quá uổng phí.

“Dọn dẹp chỗ này đi…Có kết quả thì báo tôi.”

Cậu một tay bế anh về giường của mình. Tuy giường dư sức để cả hai nam nhân nằm thoải mái, nhưng họ vẫn cứ thích gần gũi âu yếm nhau.

“Thật may, anh không phát sốt.”

“Ừm…”

Anh trả lời cậu một tiếng thì rơi vào trạng thái hôn mê. Cơ thể anh mệt rã rời, dễ dàng đi vào giấc ngủ.

Cậu thì thảm rồi, trầm tư nhìn vào vết thương của anh. Cậu cau mày nhìn nó, toả ra hết những ghen tức trong lòng. Cậu bực mình quá, rốt cuộc là kẻ nào???

Cậu ghen đến nỗi, cả đêm chẳng ngủ lấy giây nào, điên cuồng suy diễn.

“Chết tiệt…”

Cậu thở dài, tâm trạng chẳng tốt đẹp gì, như thói quen đến thư phòng làm việc.

Ôn Mặc nhìn thấy sếp cả người bao lấy khói đen, tự dặn lòng nên cẩn thận.

“Tra ra chưa?” Cậu xoa xoa thái dương

“Nhóm máu là Orala. Chỉ có thể người của tộc Huyễn Thừa.” Ôn Mặc trước được tình huống nên cúi người

“Lại là đám người đó…”

Cậu chẳng có lời nào để nói, mắng đám đó chỉ thêm bẩn miệng.

Cậu thề rằng, ai dám đυ.ng vào anh trai bảo bối thì gϊếŧ không tha?

Một buổi sáng toàn những bực dọc trôi qua, anh chạy về phòng tìm anh.

“Ca ca, anh đâu rồi…”

Cậu nhìn chiếc giường trống trải mà lo sợ.

“Tìm anh sao?”

Anh lững thững bước ra, ngẩn ngơ nhìn cậu. Ánh mắt ngơ ngác kia kìa, đó sẽ là thuốc kí©ɧ ŧɧí©ɧ để sói vồ lấy mất.

Như thường lệ, ngủ xong một giấc thì cơ thể khoẻ khoắn trở lại.

Hai người như hai bức tranh xuân đông, một tươi tắn, một bên ủ rũ vô cùng.

“Tay anh không sao chứ?”

“Ừm, cử động bình thường mà.”

“Thế thì tốt rồi…”

Cậu nắm lấy tay anh rồi ắp lên má mình, coi như được an ủi một tí.

“Sắc mặt em không tốt…”

“Không có chuyện gì đâu.”

Mặt khác, anh có linh cảm chuyện này liên quan đến anh. Cậu hôm nay vẫn thích sờ soạng anh, nhưng kiểu là cậu sợ mất anh.

Anh đành xoa xoa đầu cậu nhóc nhõng nhẽo này. Cậu lớn rồi nhưng vẫn thích được anh quan tâm.

Cậu vội bế anh lên, tiến hành va chạm môi với anh. Xa có chút mà cậu nhớ anh quá!

Hai đôi môi ân ái với nhau, từ từ tận hưởng hết vị ngọt của đối phương. Anh ôm cậu thật chặt, anh cũng ngoan ngoãn bám lấy cậu.

Cậu đè anh xuống giường, vội vã đớp lấy cánh môi gợi cảm kia. Ngậm nó thật lâu, thật lâu.

“Ưm….hưm….” Anh ngạt thở nên kêu

Cậu trút mọi tức giận lên đôi môi của anh, ngấu nghiến cuồng dã. Mỗi lần hôn đều hôn rất sâu, rất đậm sự chiếm hữu.

“Ca ca là của riêng của em.” Âm trầm tuyệt đối

Cậu ngang tàng khẳng định rồi đá lưỡi miệt mài với anh.

_To be continued _